
, dù Ken luôn xoay nhỏ như chong chóng … nhu nhược thật nhỉ? Nhỏ cảm thấy đáng thương thì đúng hơn, tất cả cũng chỉ vì …
” trả thù
” thôi mà …
– Về thôi! Trễ rồi!- Ken.
Ko để Pj đồng ý, tên đó đã xoay người, tiến về cổng
” exit
” … thấy thế, Pj vội chạy theo nhưng thỉnh thoảng, nhỏ lại ngoái đầu về phiá sau, chẳng biết là nhỏ mong chờ điều gì …
Ken có vẻ như đang cố làm mọi chuyện thật nhanh, hôm nay tên đó ko đến bar, nghe lạ nhỉ, nhưng đó là sự thật . Tốc độ bận về còn nhanh hơn cả bận đi, có chút gì đó ko bình thường xảy ra với Ken …
– Muốn về nhà ??? Buồn ngủ hay sao mà phóng xe như điên thế ?
Ken ko trả lời, có thể vì tiếng gió vù vù xẹt qua tai lam tên đó ko nghe rõ những gì Pj nói hoặc là vì tên đó vốn ko muốn trả lời…
Vừa về đến nhà, Ken đã đi thẳng lên phòng mình … Ken hôm nay … thật lạ …
Pj cứ nằm trên giường mà nghĩ mãi … rốt cuộc là tên đó đã xảy ra chuyện gì? Hay là do bản thân nhỏ tự đoán lung tung? Phải chấm dứt mớ suy nghĩ hỗn loạn này mới được, nếu ko thì e rằng đến sáng nhỏ cũng ko ngủ được! Cách kết thúc nhanh nhất là … nhỏ đi xuống nhà dưới
” túm
” lấy vài người lại để hỏi chuyện .
– Các người có biết … Hi bị gì ko?- Pj
Bọn họ vô thức gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu nguầy nguậy.
” Vậy là mình đoán đúng?
”
– Nói nghe đi, mình chung nhà với nhau mà – cười ngọt.
– Ko … ko được. Cậu chủ mà biết … bọn tôi … mất việc … – họ ấp úng.
– Chỉ cần tôi im lặng ko nói gì trước mặt Hi là được rồi chứ gì? Tôi hứa đó! Nói tôi nghe đi!- Pj cứ mè nheo mãi.
– Cô hứa rồi đó!… Ngày này của 2 , 3 năm trước là ngày cô Khánh Hạ bỏ đi … mỗi năm … cứ đến 7.4 … là cậu chủ … lại nhốt mình trong phòng – 1 người kể lại.
– Thì ra là vậy!- Pj thở dài.
Nếu thế, Ken chưa quên được Khánh Hạ sao? Còn sâu đậm như thế??? 1 năm rồi đấy … ken cứ chơi trò đó với Pj … ko định dừng lại sao? Còn muốn làm nhỏ đau tới bao giờ nữa! Sao cứ nhẫn tâm bắt nhỏ phải chứng kiến những chuyện mà bản thân ko hề muốn. Nếu bi giờ, vở kịch này kết thúc, chắc nhỏ sẽ ko đau nhiều như thế này nữa, ít ra chỉ còn 1 chút nỗi nhớ … 1 chút nỗi nhớ thôi … một chút thôi …
Nếu Ken biết cái tình cảm đang lớn dần lên của nhỏ thì sẽ thế nào??? Nhếch môi cười và buông những lời cay độc ??? Điều đó đồng nghĩa với việc Ken đã thắng trong chính trò chơi mình bày ra … và rồi nhỏ sẽ bị quăng vào 1 góc nào đó chẳng đoái hoài nữa … Nếu sự thật là thế, thì nhỏ thề, sẽ chôn sâu cái bí mật đó cho đến khi chết đi! Nhỏ sẽ bảo vệ tình cảm của mình dù điều đó có làm nhỏ đau đến thế nào đi nữa! Với Pj, tình cảm là 1 thứ thiêng liêng, ko ai có quyền chà đạp lên nó!
[RIGHT'>
” Nếu cảm xúc được diễn tả bằng lời … thì người ta đã chẳng gượng cười khi đau đớn
Nếu nước mắt cạn khô làm người quay trở về … thì người ta đã chẳng ngậm ngùi với đau thương …
Nếu yêu thương cứ cho đi là được nhận lại … thì trên đời đã chẳng tồn tại 2 chữ
” đơn phương
”
”
( st )[/RIGHT'>
Nhỏ tiến đến cửa phòng Ken, đẩy nhẹ cửa, cửa ko khoá …
Là may mắn hay đau khổ???
Cảnh tượng xoáy sâu vào mắt nhỏ… căn phòng tan hoang, mọi thứ đều vương khắp sàn, có rất nhiều mảnh thủy tinh nát vụn, những chiếc gối cũng bị gạt đi nằm lăn lóc trong vài góc nhỏ…
Ken nằm trên giường với 1 vẻ bê bết khó tả, tàn tạ …
Miệng tên đó thỉnh thoảng lại nhắc đến tên 1 người con gái nào đó … ko phải Pj …
Đột nhiên Ken ngồi phắt dậy, túm lấy chai rượu gần đó tự trút lên đầu mình, thứ chất lỏng màu hổ phách trong chai được dịp tràn ra ngoài, chảy thẳng từ trên xuống, len lỏi qua mớ tóc màu nâu tạo thành những giọt nhỏ gỉ xuống, thấm đẫm vào áo, con người đó dường như ko có ý định dừng lại, cứ ngước mặt lên mà hứng lấy thứ chất lỏng đó …
Pj bất ngờ với hành động của kẻ ngốc ở bên trong, ko cần biết ra sao, nếu cứ thế này, thì chất lỏng đó sẽ chảy vào mũi Ken mất, nhỏ chạy vội vào giật lấy … thứ nhận được chỉ là cái hất tay cực kì thô bạo … vì quá thô bạo nên nhỏ đã bị ngã ra sàn nhà, những mảnh thủy tinh vụn dưới đất cứ đâm vào tay nhỏ 1 cách ko thương tiếc, cũng phải … đồ vật thì làm gì biết đến thứ gọi là
” cảm xúc
” … máu cũng từ đó mà tuôn ra … nhói …
Có vẻ Ken cũng ý thức được điều đó nhưng tên đó cứ trơ ra gương mặt ko cảm xúc của mình … ánh nhìn sắc lẻm cứ như muốn Pj hãy rời phòng mình ngay lập tức …
Nước mắt nhỏ chợt rơi dù đã cố kìm lại…
Ken có hơi sững lại nhưng rồi lời nói phũ phàng cũng được thốt ra từ đôi môi ấy:
– Ra ngoài! Khóc gì chứ! Đừng xen vào chuyện của tôi!
Ko để cho nhỏ kịp phản ứng, Ken đã tiến lại, kéo nhỏ dậy bằng 1 cách ko hề nhẹ nhàng, thẳng thừng đẩy nhỏ ra bên ngoài, mất đà … nhỏ lại té phịch xuống nền đất lạnh … ko 1 ai đỡ dậy … lời phản bác chỉ là 1 cái xập cửa mạnh đến vô tình …
” Mày vui rồi chứ! Lo chuyện bao đồng làm gì?
”
Cảm xúc của nhỏ bây giờ là gì? Đau đớn? Quá quen thuộc rồi, nỗi đau chai sạn rồi ý nhở? Hãy thử hỏi Ken đã gây cho nhỏ những gì? Người ta nói, đau rồi tự khắc sẽ buông, nhỏ đã vượt qua giới hạn của những niềm đau, đã ko biết đau là gì nữa vậy sao ko cho nhỏ buông đi, đã đau đến mất cả càm giác đau rồi mà! Sao vẫn chưa buông được? Ai đ