
. Đến bây giờ vẫn chưa có tin vui cho pama mừng_Nó xịu mặt xuống
– Cái gì cũng phải từ từ. Bọn mình còn trẻ mà_Hắn an ủi nó
– Ken nói đúng đấy. Mà hai người cũng nên đến bệnh viện kiểm tra đi_Sandy góp lời
– Chị 2 mà cũng có lúc khổ tâm vậy sao?_Nina lém lỉnh lên tiếng. 20t rồi mà cái tính nhí nhảnh của nhỏ vẫn không thay đổi. Cả bọn 16 người tụ họp đông đủ, cười nói vui vẻ. Mọi người phải cảm ơn nó vì đã tổ chức ra bữa tiệc này để mọi người có cơ hội quây quần lại bên nhau như thế này. Và họ quyết định cứ hai tháng sẽ tổ chức một bữa tiệc sum họp, ấm cúng để mọi người cùng nhau ôn lại những kỉ niệm xưa cũ. Sáng hôm sau, hắn và nó quyết định đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe sinh sản. Nó là người kiểm tra đầu tiên. Nó và hắn rất lo không biết vợ chồng nó có bị bệnh gì không mà đến nay vẫn chưa mang thai. Sau một hồi kiểm tra cho nó, bác sĩ bước ra
– Vợ tôi có bị sao không bác sĩ?_Hắn sốt sắng hỏi
– Anh nên đưa vợ anh đến khoa phụ sản để kiểm tra kĩ hơn đi. Tôi nghĩ vợ anh đã mang thai rồi_Bác sĩ nhìn vào tờ giấy kiểm tra rồi nói với hắn
– Dạ? Bác sĩ vừa nói gì? Vợ tôi mang thai?_Hắn ngơ ngác như không tin
– Tôi không chắc. Ở đây là khám sức khỏe sinh sản nên không thể khẳng định chắc chắn được. Anh hãy đưa cô ấy sang khoa phụ sản để bác sĩ khám và hướng dẫn tận tình hơn.
– Vâng_Hắn vô thức gật đầu. Hắn sợ đây chỉ là sai sót. Hắn vội vào trong dìu nó qua khoa phụ sản. Hắn không dám cho nó biết dự đoán của bác sĩ vì nếu nó biết nó sẽ hi vọng đến khi kết quả ngược lại nó sẽ thất vọng lắm. Nó lại một lần nữa lên bàn khám. Hắn ở ngoài bồn chồn lo lắng không thôi. Một lúc sau bác sĩ quay ra gọi hắn vào. Hắn lê bước vào trong. Nó đã yên vị trên ghế chờ nghe kết quả từ bác sĩ. Nó nhìn hắn cười tươi rồi ngoắc hắn lại bên mình. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh nó.
– Bác sĩ, tôi có bị làm sao không?_Nó nhìn bác sĩ hỏi
– Chúc mừng anh chị, chị nhà đã mang thai được 2 tháng_Hắn nghe thế vui mừng ôm lấy nó. Còn nó thì đang cứng đơ người. Nó mang thai sao? Sao nó không hề biết
– Em ngốc lắm Tiểu Băng, bản thân mình mang thai cũng không biết_Hắn ôm nó trong lòng, cất giọng mắng yêu nó
– Tôi mang thai sao không cảm thấy ốm nghén hay khó chịu trong người. Vậy là sao thưa bác sĩ?_Nó đẩy hắn ra và nhìn bác sĩ
– Triệu chứng thai nghén có thể có hoặc không tùy theo thể trạng của từng người, cô đừng lo_Bác sĩ cười tươi với nó
– Vậy chúng tôi phải làm gì trong thời gian mang thai?_Hắn nắm lấy tay nó, vẻ mặt tràn ngập sự vui sướng
– Anh phải đảm bảo vợ mình không được làm việc nặng nhọc, phải để cô ấy hít thở không khí trong lành, tập một số bài thể dục dành cho thai phụ…_Nó và hắn chăm chú lắng nghe. Sau khi nắm rõ mọi thứ cần biết, vợ chồng nó tạm biệt bác sĩ ra về. Hắn chậm rãi dìu nó về nhà. Trên mặt hắn lúc này luôn có một nụ cười chiếm giữ. Nó nhìn thấy hắn như vậy không khỏi hạnh phúc. Nó đưa tay đặt lên trên bụng mình. Nơi đó có một sinh linh đang hình thành. Là người sẽ mang đến niềm vui cho hắn, cho nó và cho tất cả mọi người.
Nó và hắn vừa về đến nhà đã bị pama hắn tra khảo
– Sao rồi? Sinh sản không có vấn đề gì chứ?_mama hắn sốt sắng hỏi
– Mama, thật ra…_Hắn làm bộ mặt hết sức đau khổ_Thật ra Tiểu Băng…
– Kelly làm sao? Con mau nói đi_Pama hắn không đủ bình tĩnh hét lên. Nó vội bịt miệng nén cười. Nó phải công nhận chồng nó đóng kịch tài tình thật
– Tiểu Băng…Tiểu Băng….mang thai rồi_Hắn ngập ngừng hồi lâu cuối cùng cũng nói ra. Pama hắn sung sướng ôm lấy vợ chồng nó
– Kelly, cảm ơn con_Mama hắn sụt sùi lên tiếng_Thai nhi được mấy tháng rồi?
– Dạ, được 2 tháng rồi ạ. Đều do con không phát hiện ra_Nó cười tươi nhìn mama chồng. Tay xoa xoa bụng
– Papa sắp có cháu bồng bế rồi_Papa hắn không nén nổi niềm vui thốt lên_Con mau báo cho ông bà thông gia đi
– Vâng ạ_Hắn vội vàng đi báo cho mọi người. Ai cũng vui vẻ chúc mừng vợ chồng nó. Nó rất vui. Nó thầm cảm ơn hắn, cảm ơn vì đã ban cho nó món quà vô giá này….
NGOẠI TRUYỆN 2
Ngoại truyện 2
3 năm sau
– Vợ à, xong chưa?_Hắn đi qua đi lại bên ngoài phòng
– Xong rồi đây. Sao anh cứ phải hét lên thế?_Nó từ trong phòng bước ra_Thế nào? Trông em được chứ?_Nó vận trên người một chiếc đầm màu trắng dài đến chân. Phụ kiện đi kèm với chiếc váy là một vòng cổ kim cương lấp lánh và một đôi bông tai cũng bằng kim cương. Đây là món quà mà hắn tặng nó vào sinh nhật năm trước. Khuôn mặt nó chỉ phếch sơ vài đường phấn nhưng nhìn vẫn đẹp, vẫn trẻ trung như thời thiếu nữ. (Chị ơi, chị mới 23t thôi à, còn trẻ chán) Mái tóc được nó búi cao để lộ cái cổ trắng ngần, thanh tú. Vừa nhìn thấy nó, hắn đã đứng chết trân tại chỗ. Hắn không nói gì, ngẩn tò te nhìn nó. Đã bao nhiêu năm rồi, nó vẫn đẹp như thế, vẫn khuôn mặt tròn trịa và vóc dáng thanh cao ấy. Dù đã là mẹ của hai đứa con mà dáng nó vẫn thế, chuẩn không cần chỉnh.
– Này, anh_Nó quơ tay trước mặt hắn. Hắn vội lấy lại phong độ của mình
– Ừ…ừm. Tạm được thôi! Nếu để chuyên gia làm chắc đẹp hơn đấy_Hắn ngượng ngùng nói với nó. Mặt quay đi chỗ khác để nó không thấy khuôn mặt đang dần chuyển sang màu đỏ của hắ