Duck hunt
Nụ hôn đầu cho em – Suzanne Brockmann

Nụ hôn đầu cho em – Suzanne Brockmann

Tác giả: Suzanne Brockmann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322012

Bình chọn: 7.00/10/201 lượt.

t đầu tin anh…”

Chuyện quái gì…?

Chẳng lẽ Simon viết nhật kí về những sự việc chưa hề xảy ra sao?

Cô đọc lướt qua cả quyển, quả đúng vậy, nó kín đặc chữ, từ trang đầu đến trang cuối, với nét chữ rắn rỏi của anh. Điều này quá đỗi kì cục. Anh viết như thể anh là cô vậy, đang điểm lại những chuyện có thật.

Cô quay lại trang đầu. “Và một lần nữa anh nói với mình rằng anh yêu mình. Mình bắt đầu tin anh…” Vô vội giở trang sau.

“Ngày 30 tháng Tư. Simon giúp mình chuyển những món đồ cuối cùng của bà Alice Winfeld ra khỏi ngôi nhà trên đường Pelican. Anh ấy biết mình thấy khó khăn ra sao khi nhìn ngôi nhà đứng trơ trọi, với độc tấm biển Bán nhà treo phía trước. Chúng mình đã cùng nhau đi qua các gian phòng và ở mỗi phòng anh đều hôn mình.

Mình đã kể với anh rằng mình luôn mơ ước được sống trong ngôi nhà đó. Khi còn bé mình đã hình dung hai bà cháu mình chuyển vào sống cùng bà Alice, và tối nào ba người cũng thức thật khuya để chơi bài rummy và Yahtzee với nhau. Khi chúng mình đứng trong phòng khách, ngắm đại dương qua ô cửa sổ, Simon đã cầm tay mình và cầu hôn mình.”

Tim Frankie như nhảy nhót lên tận cuống họng.

“Trước khi mình kịp nói một lời, anh đã bảo mình hãy cho anh cơ hội – nghe anh giãi bày. Anh nói anh yêu mình – anh chưa bao giờ yêu ai như yêu mình cả. Anh đã dành cả đời trốn chạy khỏi kiểu tình yêu như thế, vì sợ kết cuộc sẽ bị mắc bẫy. Song tình yêu anh dành ình không hề trói buộc anh – mà nó khiến anh tự do…”

Mắt Frankie nhòa lệ, cô chớp mắt gạt chúng đi, cô muốn và cần phải đọc thêm những câu chữ mà anh hiển nhiên đã thức suốt đêm để viết.

“Anh nói anh muốn mình sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh trong suốt phần đời còn lại. Rằng mình đã đúng khi nói là một ngày nào đó anh sẽ gặp một tri kỉ, một người phụ nữ mà anh không thể sống thiếu được. Anh thề sẽ chung thủy và thành thực với người phụ nữ đó – và anh sẽ không bao giờ phá vỡ những lời thề ấy.

Anh nói anh hẳn là kẻ ngốc nghếch nhất đảo, vì anh đã gặp người đó cách đây nửa đời người, thế mà phải mất hai mươi năm anh mới nhận ra mình chính là người anh muốn. Nhưng giờ đây anh phải sửa chữa sai lầm, anh không thể đợi đến tận bốn tháng sau mới ình biết toàn bộ chuyện này.

Anh muốn sự “mãi mãi”, và anh muốn nó bắt đầu từ hôm nay.

Trước khi mình có thể trả lời, anh đã hôn mình, và mình cảm thấy anh đang run rẩy. Anh rất sợ mình không tin anh – mình nghĩ anh có thể khóc cũng nên…

Anh lại cầu hôn mình lần nữa, rồi sau đó đề nghị mình cùng mua ngôi nhà này với anh – để biến nó thành của hai đứa, để sống hạnh phúc trong đó suốt đời.

Anh bảo rằng có rất nhiều phòng để dùng làm văn phòng cho cả hai đứa, cứ như là điều đó làm tăng thêm sức thuyết phục với mình vậy. Và rất nhiều phòng ngủ phòng khi bọn mình muốn có con. “Em muốn có con không?” anh hỏi. “Bởi vì nếu em muốn, thì anh cũng rất muốn có những đứa nhóc – cùng với em.”

Mình đáp lại anh bằng một nụ hôn.

“Anh yêu em,” anh nói, và mình biết đó là sự thật.”

Lau nước mắt, Frankie giở sang trang, đọc lướt qua tháng Năm và tháng Sáu, không nhịn được cười khi đọc đến đoạn Simon miêu tả về đám cưới vào cuối mùa xuân mà họ tổ chức trên bãi biển, với cô dâu trong bộ đồ tắm Speedo màu trắng. Mỗi trang biết đều có kết thúc giống nhau, với việc Simon bày tỏ tình yêu của anh, và Frankie biết nó là sự thật.

Tháng Bảy cũng trôi qua nhanh chóng như thế, hai người họ đã ổn định cuộc sống trong ngôi nhà trên đường Pelican. Công việc của cả hai đều tiến triển thuận lợi. Frankie thường đi cùng Simon trong các đợt mua hàng của anh, còn anh tiếp tục làm bác sĩ Watson của cô trong những vụ điều tra mới.

Và rồi đến tháng Tám.

“29 tháng Tám. Sáng nay Simon đi Orlando và mãi đến khuya mới mờ. Mình không thể không nhớ đến thỏa thuận bọn mình đã thống nhất hồi tháng Tư – cái thỏa thuận nói rằng đến cuối tháng Tám bọn mình sẽ chia tay. Mình vẫn thức khi Simon về đến nhà, và mình nhắc chuyện đó với anh, rồi hỏi anh, giờ bọn mình đã kết hôn được gần hai tháng, liệu anh có hối tiếc gì không.

Anh nói anh chỉ hối tiếc một điều là đã không lấy mình từ mười năm trước. Và mặc dù hồi tháng Tư anh đã yêu mình hết mức, nhưng đến giờ anh còn yêu mình mãnh liệt hơn. Và hạ lệnh ình không bao giờ được nghi ngờ điều đó.

Mình tin anh, và báo cho anh cái tin mình đã biết chắc sáng nay. Mình đã có thai. Chúng mình sắp có một đứa con.

Phản ứng của anh làm mình kinh ngạc. Anh khóc, sau đó lại cười. Rồi hôn mình. Anh khui một chai champagne không cồn đặc biệt ra, rồi bọn mình uống rượu và khiêu vũ ngoài hiên sau đến tận tờ mờ sáng, cả hai đều vô cùng hạnh phúc…”

Frankie gấp sổ lại, không tài nào đọc tiếp được nữa, mà cũng chẳng cần phải đọc tiếp làm gì. Anh yêu cô. Anh thực sự muốn cưới cô.

Simon đã mệt rũ, nhưng anh chưa ngủ được.

Anh có thể nghe thấy tiếng Frankie bên ngoài ban công. Anh nghe thấy cô rót một tách cà phê, nghe thấy tiếng những trang giấy được lật giở sột soạt khi cô đọc những dòng chữ của anh.

Lạy Chúa lòng lành, anh cầu nguyện. Mong rằng nó có tác dụng.

Thỉnh thoảng anh nghe thấy cô cười. Cười là một dấu hiệu tốt, đ