Nữ nhân của thị trưởng

Nữ nhân của thị trưởng

Tác giả: Phong Dã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325110

Bình chọn: 8.5.00/10/511 lượt.

gột vừa rồi của mình cảm thấy có chút buồn cười.“Ngươi học theo ai vậy? Như thế nào ở bên ngoài một thời gian ngắn, liền trở nên nôn nóng , gấp gáp dọa cha ngươi nhảy dựng.” Tô Khải Hồng trách cứ nhíu mày nói với Tô Ninh.Tô Ninh cười:”Con đột nhiên nhớ tới một ít chuyện, cho nên lập tức muốn đi ra ngoài .” Cô dừng lại một chút, còn nói:”Không cho ba nói không đồng ý, vừa rồi lúc có Tiêu thị trưởng, ba nghiêm túc như vậy, con…” Tô Ninh còn ủy khuất bĩu môi.“Ba ba không phải là không biết rõ chuyện gì xảy ra sao? gia đình mình như vậy ngươi lại mang về người có địa vị to lớn thế, ngươi cũng không sợ làm cho ba ngươi sợ hãi sao..”“Tốt lắm, mau đi đi, đừng trở lại trường học muộn quá, đi đêm không an toàn.” Tô ba ba nhìn ra Tô Ninh nóng vội, bất đắc dĩ thúc giục nàng đi mau.****************************************Tiêu Ý Hàn chở Iran đi lòng vòng thành phố Giang Vịnh, vốn nàng nghĩ buổi chiều không có việc gì thì mang Tô Ninh cùng Iran đi dạo phố, rồi ba người đi ăn cơm, không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành Tô Ninh mang Iran về nhà ăn cơm, hiện tại chỉ còn lại nàng cùng con trai, tất cả hứng thú cũng không còn. Tiêu Ý Hàn phiền lòng trách cứ thân phận của mình, công việc, những thứ kia chất thành núi làm cho nàng cũng không được nghỉ ngơi..“Mẹ, con yêu mến gia đình của chị Ninh Ninh, mẹ thì sao?” Tiêu Ý Hàn đang phiền lòng thì Iran ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại quay qua vui vẻ hỏi.“Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, gọi là dì, cái gì mà chị Ninh Ninh …”Tiêu Ý Hàn ngữ khí lạnh như băng, nghiêm khắc uốn nắn đứa con.Iran bị mẹ phản ứng lại càng hoảng sợ, thằng bé chép miệng, nói:”Nhưng mà nhìn nàng giống như là chị a, con thích gọi nàng là chị Ninh Ninh .” CHƯƠNG 52 – VẤN ĐỀ XƯNG HÔ (3)Nghe thấy lời của con trai, Tiêu Ý Hàn thả chậm tốc độ xe, không biết thay đổi xưng hô thế nào cho Iran, nàng quay đầu nghiêm túc nói:”Iran, Ninh Ninh là bạn của mẹ, con không thể gọi loạn được, từ nay về sau nhìn thấy Ninh Ninh nhất định phải gọi là dì”.“A..” Iran thấy mẹ mình thật sự sắp giận, nó rụt lại, dựa thẳng vào ghế gật đầu.Tiêu Ý Hàn lái xe về nhà mình, nàng hiểu mình không nên nói với trẻ con như vậy, trì hoãn một hồi lại nhẹ giọng hỏi:” làm sao con thích? Nhà nàng so với nhà mình tốt hơn sao?”Iran lắc đầu, nhỏ giọng nói:”Không tốt, mẹ , nhà của chị…dì Ninh Ninh thật nhỏ. Nhưng con thích đồ ăn nhà nàng, thích thật nhiều người quây quần cùng ăn cơm.” Iran như là đang nhớ lại, trên mặt lộ ra nụ cười khờ dại.Tiêu Ý Hàn không nói gì, nàng lần đầu tiên đến nhà Tô Ninh là vào buổi tối, thấy kiến trúc khu này đã cũ, đoán là sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác . Nàng biết nhà Tô Ninh nhỏ, chỉ là không nghĩ đến trong gian phòng nhỏ đó, lại có một thứ đáng giá đáng trân quý như vậy.“Không phải gia đình nào cũng có điều kiện, Trung Quốc còn có rất nhiều nơi trẻ con không có cơm ăn, không có tiền đi học, cho nên con phải học được tính cần kiệm, có biết không?” Tiêu Ý Hàn không có tiếp tục vấn đề nhà Tô Ninh, mà là mượn cơ hội giảng dạy con trai.“Dạ” Iran cái hiểu cái không gật đầu.Tiêu Ý Hàn lúc này đã lái gần đến nhà, cách khoảng chừng 10p lái xe nữa, nàng lái nhanh, tính mau đem Iran về. Điện thoại trong túi lại vang lên, Tiêu Ý Hàn quay đầu nhìn túi xách đang bị nàng đặt ở ghế sau, Iran rất hiểu chuyện liền leo xuống lấy điện thoại đưa cho mẹ.Tiêu Ý Hàn tiếp nhận điện thoại, nàng cho xe chậm lại dừng ở ven đường.“Được, em cứ đứng chờ ở trạm xe bus, tôi đi đón em.”“Ừ, Iran ở đây.”“Bye.” Ngắn gọn mấy câu Tiêu Ý Hàn cúp điện thoại, nàng nhìn đường rồi thay đổi đầu xe, lái về hướng nhà Tô Ninh.“Chị Ninh Ninh ?” Iran ôm túi xách trong ngực, tò mò hỏi mẹ.Tiêu Ý Hàn quay đầu ra sau nhướng mi làm bộ tức giận, Iran vội dùng bàn tay nhỏ bé bụm lấy miệng của mình, bật cười ha ha.Xe rất nhanh chạy đến trạm xe bus gần nhà Tô Ninh, Tiêu Ý Hàn dừng xe, Tô Ninh liền mở cửa sau đi vào ngồi. Iran quay sang nhìn Tô Ninh vui vẻ cười:”Chào dì Ninh Ninh …”“Ừ? Tiểu quỷ đầu, làm sao ngươi không gọi là chị ?” Tô Ninh mỉm cười nhìn Iran, sau cô kịp phản ứng nhìn về phía thị trưởng đang ngồi im re trên ghế lái.Tiêu Ý Hàn nhìn về phía Tô Ninh, giương khóe miệng nói:”Em muốn cho thằng bé gọi em là chị?” giọng nàng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút ít ý tứ uy hiếp.“Ha ha.” Tô Ninh cười trừ không nói gì, cô mở ra hai tay ẵm Iran ôm vào trong ngực, ánh mắt dịu dàng nhìn thị trưởng.Tiêu Ý Hàn quay đầu xe khởi động:”Nói đi, hai vị đại nhân, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”Iran nghe thấy mẹ gọi mình là đại nhân, cười khanh khách nói:”dì Ninh Ninh , chúng ta là quan lớn, mẹ là tài xế lái xe của chúng ta…” Thằng bé cố nhịn cười, làm bộ nghiêm khắc nói:”Tài xế, chúng ta đi khu vui chơi a..”Tiêu Ý Hàn không nói gì, trong lòng nghĩ thật đúng là có chút phiền toái, có trẻ con ở đây, nàng muốn làm gì cũng không được. Nàng thoáng nhìn Tô Ninh trong kính chiếu hậu, rồi lái xe hướng về trung tâm thành phố, đi khu thương xá. CHƯƠNG 53 – GHENTiêu Ý Hàn lái xe, phía sau một lớn một nhỏ vui đùa ầm ĩ không ngừng, nàng thỉnh thoảng đem lực chú ý nhìn về sau. Nàng cảm thấy rất kì quái


Pair of Vintage Old School Fru