
hệ hay không, có chút việc liền theo khổ sở” Tô ba ba thở dài.chỉ trong chốc lát Tô Ninh liền mang theo túi đi ra, trên mặt cô đã không còn vẻ khác thường vừa rồi, cô đi đến trước bàn ăn nói ra:”Ba, con trở lại trường học, đột nhiên nhớ tới buổi tối có một hoạt động muốn tham gia.” Nói dứt lời cô hướng Phương Đào còn nói:”anh Tiểu Đào ngồi với ba em một chút, các ngươi đừng uống quá nhiều rượu .” Nói dứt lời liền đi ra ngoài.Phương Đào đứng lên, hắn và Tô ba ba liếc nhau, thấy đối phương cũng là vẻ mặt không hiểu, hắn đuổi theo Tô Ninh nói:”Ninh Ninh, anh đưa em đi.”“Không cần, em ngồi taxi được rồi , anh ở lại giúp đỡ đem chén đũa thu dọn là tốt rồi.”“Đúng rồi, ba ba nhớ rõ thay con tạm biệt bác, nói con có việc đột xuất ở trường học, ngày mai không thể tiễn bác.” Nói dứt lời, Tô Ninh hướng Phương Đào cười một cái, phất phất tay liền đóng cửa lại đi…Tô Ninh ra đến cửa ngõ, vừa rồi trấn định lúc này đã biến mất không thấy gì nữa, cô cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, tuy nhiên chỉ càng phí công, khi cô ngồi vào trên xe taxi, tay nắm điện thoại cũng bắt đầu không tự chủ được run lên.“Sư phụ, đi bệnh viện trung tâm.”“U, cô bé ngươi có thể hay không đổi lại địa điểm? Hiện tại bệnh viện kia đang chặn xe, hơn nữa nghe nói thị trưởng nhập viện rồi, bệnh viện canh gác rất nghiêm, bên ngoài đều là cảnh sát.” Lái xe nghe thấy Tô Ninh báo địa chỉ hắn cũng không vội khởi động xe, quay đầu nhìn Tô Ninh nói ra.Tô Ninh cắn môi dưới, vốn tâm tình chưa buông lỏng, bởi vì lại một lần nghe thấy thị trưởng nằm viện mà thêm nôn nóng, cô nắm thật chặt điện thoại trong tay, một chữ kiên định nói:”Sư phụ, ta đi bệnh viện trung tâm.”Lái xe phát giác cô bé khác thường, vừa khởi động xe vừa nghĩ trong lòng:”Chắc là cô bé này có người nhà nào đã xảy ra chuyện, bằng không không thể có như vậy biểu hiện a…” Sau liền cũng không nhiều lời, rất nhanh chạy đi…Trên đường đi, mặt Tô Ninh trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm điện thoại cơ hồ nhìn không thấy huyết sắc, nét mặt của cô thoạt nhìn coi như trấn định, trong lòng luôn cầu nguyện hi vọng thị trưởng đại nhân đừng có chuyện gì, cô còn có rất nhiều lời còn chưa nói với thị trưởng…. CHƯƠNG 25 – TÂM TƯ PHỨC TẠP (2)Như lái xe sư phụ nói, tại cách bệnh viện một đoạn liền chạy không qua , cẩn thận quan sát có thể trông thấy ngoại trừ bệnh nhân phía trước chạy chữa, ngoài cửa bệnh viện có không ít tổ cảnh sát, còn có đám phóng viên tay cầm camera tay cầm microphone, bọn họ bị cảnh sát ngăn ở ngoài cửa, duy trì trật tự bệnh viện.Tô Ninh thanh toán tiền xe, thẳng tắp phía cửa bệnh viện đi đến. Cô đi vào bệnh viện, mùi thuốc nồng đậm khắp nơi, Tô Ninh cau mày cảm thấy rất không thoải mái. Cô hiện tại cũng nói không ra tâm trạng của mình, trong đầu tràn đầy tất cả đều là hình ảnh cô cùng thị trưởng đại nhân hai người ở chung một chỗ, lại chuyển sang hình ảnh xe thị trưởng bị biến dạng nghiêm trọng, lòng cô cứ rối cả lên, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy…Bệnh viện rất lớn, người cũng rất nhiều Tô Ninh bước nhanh xuyên qua các phòng lo lắng tìm kiếm, cũng may Tiêu Ý Hàn là thị trưởng nên không mất công Tô Ninh tìm quá lâu, Tô Ninh rất nhanh liền tìm được nàng ở chỗ tầng trệt.Ngoài Phòng cấp cứu đứng đầy người vẻ mặt nghiêm túc, Tô Ninh trông thấy cuối hành lang đông người đứng ngồi không yên, cô dừng ở cửa thang máy chỗ vào bên trong nhìn một hồi, xem tình hình, thị trưởng đại nhân còn chưa có ra khỏi phòng cấp cứu. Tô Ninh nhìn đồng hồ đã nhanh 4 giờ, tin thời sự phát đã qua nhanh hai giờ , như thế nào còn đang cấp cứu, đây là bị thương rất nghiêm trọng a??Tô Ninh nhìn chung quanh, nhiều người như vậy, không có một người nào là cô có thể hỏi thăm, cho tới giờ khắc này cô mới có chút tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ đến:”Mình tới trong lúc này có thể làm cái gì đâu? chính mình riêng tư gặp thị trưởng đại nhân đều là không có khả năng …”Tô Ninh tìm được một góc hẻo lánh ngồi xuống, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu. Cũng không biết qua bao lâu thời gian, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc bị đẩy ra, một đám y tá bác sĩ bước ra, Tô Ninh trông thấy cửa mở, cô vọt đứng lên. Tô Ninh có chút sốt ruột lại đi về phía trước vài bước sau liền đứng bất động, quá nhiều người vây quanh thị trưởng, cô căn bản là nhìn không thấy người nằm ở trên giường rốt cuộc thế nào…Trước giường bệnh rất nhanh có nhiều người vây quanh, có chút ngột ngạt, bác sĩ cùng y tá phải tiến lên ngăn cả đám đem giường bệnh đẩy hướng thang máy, Tô Ninh sững sờ nhìn người trên giường đang đắp chăn mền trắng, mắt nhắm chặt, cô cảm thấy hô hấp đều dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm người kia…Tiêu Ý Hàn mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường, cũng không biết là đang ngủ hay là hôn mê , Tô Ninh cảm thấy nguyên bản ầm ỹ bốn phía thoáng cái đột nhiên yên tĩnh trở lại, lỗ tai của cô nghe không được bất kỳ thanh âm gì, trong ánh mắt chỉ có như vậy một người nằm ở trên giường bệnh. Theo góc độ của cô nhìn sang, trên đầu thị trưởng quấn lấy dày đặc băng gạc, những chỗ khác bởi vì bị che khuất Tô Ninh nhìn không thấy, chỉ là