Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321782

Bình chọn: 8.00/10/178 lượt.

ng hôm nay anh không còn hốt hoảng trước những bước chân hăm hở của Xuyến. Thậm chí anh còn đón họ bằng một nụ cười thân thiện. Vừa ngồi xuống ghế, Xuyến đã khen anh:– Hôm nay trông anh có vẻ biết điều hơn hôm trước.– Biết điều gì đâu? – Anh dè dặt hỏi lại.– Như vừa rồi đó! Anh biết cười.Anh cắn môi:– Hôm trước tôi cũng cười vậy!Xuyến nhún vai:– Hôm trước anh cười kiểu khác. Cười khi dể.Anh vội vàng thanh minh:– Đâu có! Làm sao tôi dám khi dể các cô.Xuyến làm mặt lạnh lùng:– Biết đâu được!Vẻ mặt của Xuyến khiến anh bối rối. Anh ấp úng:– Chắc Xuyến nghĩ sao đó chứ! Tôi đâu có ý khi dể ai!Xuyến reo lên, nó quên ngay chuyện “hỏi tội” đối phương:– A, té ra anh còn nhớ tên tôi! Hay quá hén!Anh mỉm cười:– Các cô chẳng bảo tên các cô vừa đẹp vừa dễ nhớ là gì!Xuyến chỉ Thục:– Vậy anh có nhớ tên con nhỏ này không?Anh gật đầu:– Nhớ. Đó là Thục. Còn đây là Cúc Hương.Cúc Hương gục gặc đầu:– Trí nhớ của anh đúng là tuyệt vời. Vậy anh có nhớ sau khi tụi này ăn chè xong, anh phải làm gì không?Thoạt đầu, anh ngớ người ra. Nhưng rồi anh chợt hiểu:– Tôi lại phải trả tiền cho mấy cô chứ gì? – Anh vừa nói vừa cười.Cúc Hương nhăn nhó:– Sại lại “lại phải”! Phải nói là “lại vinh dự trả tiền” mới đúng!– Ừ thì “lại vinh dự”!– Vậy là anh đồng ý rồi hén?Anh tặc lưỡi:– Được thôi! Chuyện đó đâu có khó gì!– Tốt lắm! – Cúc Hương khen – Hóa ra anh là một con người dũng cảm. Thế mà tụi này tưởng anh chạy trốn luôn rồi!Anh trố mắt:– Chạy trốn ai?– Thì chạy trốn tụi này chứ chạy trốn ai!Anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:– Tại sao tôi phải chạy trốn các cô?Cúc Hương cười:– Tại vì anh sợ… trả tiền chè.Anh bật cười. Nhưng lần này anh không đáp. Thấy anh ngồi im lặng, Thục hỏi:– Hai ngày vừa rồi anh đi tìm việc làm phải không?Bị hỏi thình lình, anh ngơ ngác:– Việc làm gì?– Thì việc làm chứ việc làm gì! Anh thất nghiệp mà!– Ồ… ừ… Tôi đi tìm việc làm.Không để ý đến sự lúng túng của anh, Thục hỏi tiếp:– Anh tìm được chưa?Anh gật đầu:– Được rồi.– Chừng nào anh đi làm?– Khoảng một tháng nữa. Sau tết dương lịch.– Anh làm ở đâu?– Tôi chưa biết.– Sao kỳ vậy? Một tháng nữa đi làm mà bây giờ vẫn chưa biết làm ở đâu?– Ừ. Chưa biết.Xuyến đằng hắng một tiếng, nói:– Anh rắc rối quá! Nhưng điều này thì anh biết chứ?– Điều gì?– Sắp tới giờ vô học rồi.– Thì sao?– Thì tụi này bỏ anh ngồi lại một mình chứ sao?Anh mỉm cười:– Ừ, các cô đi đi! Để tiền chè tôi trả cho.Cúc Hương nháy mắt:– Nói vậy chứ anh để tụi này trả. Anh chỉ trả tiền cà phê của anh thôi. Hôm nào tụi này hết tiền thì anh trả luôn tiền chè. Đồng ý không?Anh chưa kịp trả lời thì Xuyến đã lên tiếng, giọng đầy quyền uy:– Còn mai mốt anh muốn vắng mặt thì phải xin phép tụi này. Không được tự ý đi lung tung như mấy ngày vừa rồi. Nhớ chưa?Trước những mệnh lệnh đanh thép và dồn dập như vậy, anh không kịp nghĩ ra câu trả lời, đành gật đầu đại. Tự nhiên anh nhớ đến câu “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” và anh nghĩ lẽ ra phải xếp học trò lên hàng thứ nhất mới đúng. Mặc dù Xuyến đã “ra lệnh” cho anh như vậy nhưng anh cũng chỉ đến quán vài ba ngày rồi lại bỗng nhiên biến mất. Xuyến tức điên lên:– Anh chàng này vô kỷ luật quá! Vắng mặt không có phép tắc gì hết!Thục tỏ vẻ lo lắng:– Biết đâu anh ta gặp chuyện gì!Xuyến “hừ” một tiếng:– Chuyện gì thì chuyện chứ! Ta đã dặn rồi. Muốn đi đâu phải xin phép, không có tự ý như vậy được!Thục nhăn mặt:– Mày làm như anh ta là học trò của mày không bằng!Cúc Hương lên tiếng:– Con Thục nói vậy không được. Hôm trước anh ta đã đồng ý như vậy rồi. Bây giờ anh ta phạm “nội qui”, phải phạt!Xuyến reo lên:– Đúng rồi, phải phạt! – Rồi Xuyến ngó Cúc Hương – Nhưng phạt gì bây giờ?Cúc Hương cắn môi:– Để tao nghĩ coi!Cúc Hương nghĩ lâu thật lâu. Nhưng nó vẫn chưa tìm ra hình phạt thích hợp đối với anh chàng “vô kỷ luật” này.Xuyến giục:– Nghĩ ra chưa?– Chưa.– Sao lâu quá vậy?– Khó quá! Chờ tao chút xíu nữa đi!Thêm chút xíu nữa, Cúc Hương vẫn tắc tị. Thấy vậy, Xuyến nói:– Thôi đi ăn chè đi! Vừa ăn chè vừa nghĩ.Cả bọn kéo qua quán cây Sứ.Nhưng mỗi người ăn hết hai ly chè mà hình phạt dành cho anh vẫn chưa nghĩ ra.Thục chép miệng:– Hay là… tha cho anh ta đi!Xuyến quắc mắt:– Tha sao được mà tha! Mày thì lúc nào cũng bênh anh chàng chằm chặp!Thục phản ứng:– Bênh đâu mà bênh! Tại tụi mày nghĩ hoài không ra thì tao nói vậy thôi.Xuyến khoát tay:– Không tha gì hết! Trước khi vô lớp phải nghĩ cho ra! – Đang nói, đột ngột Xuyến cười toe, mặt nó tươi hơn hớn – A, có cách rồi!Thục tò mò:– Cách gì?Xuyến làm bộ quan trọng:– Bây giờ tụi mình vào lớp.Thục ngơ ngác:– Thì ăn chè xong phải vào lớp chứ sao!– Thì vậy.– Vậy thì nói làm gì!– Nhưng tụi mình khỏi trả tiền chè.– Mình không trả thì ai trả?– Anh chàng Gia.– Anh ta ở đâu đây mà trả?Xuyến nhún vai:– Lo gì! Khi nào anh ta tới anh ta trả. Đó là hình phạt thích hợp nhất.Cúc Hương phân vân:– Chắc gì bà chủ quán chịu?– Chịu chứ sao không! Để tao nói!Nói xong, Xuyến bước lại chỗ quầy thu tiền, thì thầm gì đó với bà chủ quán. Thục thấy bà ta gật đầu lia lịa, miệng cười cười. Một lát, Xuyến đi ra, mặt mày tươi tỉnh, tuyên bố:– Xong rồi!Hôm nay, anh lạ


The Soda Pop