XtGem Forum catalog
Nữ vương không trêu nổi

Nữ vương không trêu nổi

Tác giả: Hạ Diễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

iải thích, “Có lẽ anh không tin, nhưng từ nhỏ em đã có một khả năng rất đặc biệt, giống như giác quan thứ sáu của người bình thường, nhưng mạnh hơn một chút. Em có thể cảm nhận được một người, một đồ vật là như thế nào. Theo lẽ thông thường, ác ý với cảm tình rất khác biệt, em không biết gã Hugo kia là ai, nhưng cảm xúc của anh ta đối với em hoàn toàn không giống với người trước kia.”

Mắt Hoắc Vu Phi trợn to, như có chút không tin. Đường Tương Mạt có chút lúng túng, hối hận có phải mình đã quá nóng vội rồi không? Cô không muốn khiến anh cảm thấy cô là người khác biệt, “Đây không phải là năng lực quái dị gì! Trừ phi là cảm xúc rất mãnh liệt, nếu không thì em phải rất tập trung mới có thể cảm ứng được. Thuật độc tâm … Em không ….”

Thấy dáng vẻ hoảng hốt giống như đưa trẻ làm sai chuyện gì sợ bị người lớn trách mắng của cô, Hoắc Vu Phi bật cười, cảm thấy cô thật đáng yêu, “Đúng là không mạnh thật, nếu không em sẽ không sợ hãi như vậy.”

Hoắc Vu Phi không hoàn toàn tin tưởng cái gọi là dị năng, nhưng không đến nỗi không thể chấp nhận được. Dù sao lúc ở trên chiến trường, anh đã chứng kiến rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng ra được rồi. Hơn nữa cô không phải là người ăn nói ba hoa, cô nói có chính là có, anh chỉ là… cần một chút thời gian để ‘tiêu hóa’ thôi.

“Anh…” Vẻ mặt Đường Tương Mạt như bị mắc nghẹn, ngay sau đó lại trợn tròn mắt, vừa thẹn vừa tức. Nhưng sự lo lắng sợ hãi trong lòng cũng theo lời anh nói là tan đi, không khỏi cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được anh.

Cô thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt cay cay, “Thật ra thì em rất may mắn, năng lực này đã theo em lớn lên. Khi còn bé, em chỉ đơn giản phân biệt được người nào đối xử với em thật lòng, lúc đấy em cảm thấy rất chán ghét nó. Nhưng lớn lên rồi, em mới biết được năng lực này của em không giống với người khác, mà lúc đó em cũng đã đủ trưởng thành để hiểu được mọi chuyện. Em đến khám tại khoa tâm thần, kết luận là có được năng lực này cũng không phải là xấu, những bác sĩ kia…. nói thật, em nghi họ có ý định dùng em làm thí nghiệm.”

Cô nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng anh hiểu được từ lúc nhận ra được năng lực đặc biệt này đến khi có thể tiếp nhận nó, không biết cô đã trải qua bao nhiêu đau khổ. Nếu không, cô sẽ không nhờ người ngoài giúp mà là cố gắng tự giải quyết nó.

Cô không hề đề cập tới chuyện này, nhưng anh có thể hiểu được. Càng hiểu rõ điều này, càng khiến anh thêm yêu thương cô, “Em giỏi lắm.”

Đường Tương Mạt đỏ mặt, “Đã nói là đừng coi em như đưa trẻ.”

Anh le lưỡi, “Ha, anh cũng không phải ấu dâm nha.” (ấu dâm: người có ý tưởng dâm ô với trẻ em)

Cô lườm anh một cái, ngay sau đó quay lại với đoạn trò chuyện lúc nãy, “Vậy sao anh lại biết anh ta không phải Hugo?”

“Anh không khẳng định chắc chắn có đúng là anh ta đã bắt cóc em hay không, cho nên đã nhờ một người bạn ở Miami giúp giám định dấu vân tay. Chính cậu ấy đã xác định được. Lúc đầu bọn anh cho rằng là Hugo hoặc là người bên cạnh gã, kết quả so sánh lại phát hiện ra không phải là Hugo, mà là anh em song sinh với anh ta, Luis¬ Naelson ¬LopezA, người phụ trách về mảng buôn bán thuốc phiện của gia tộc. Còn Hugo thật sự đến bây giờ vẫn chưa rõ tung tích. Bây giờ Louis phải chia ra đóng hai vai, hẳn là rất bận rộn, cho nên mới dùng cách đỡ tốn sức nhất, bắt cóc em… chiếc nhẫn kia dùng làm gì vậy?”

“Em mà biết thì sẽ không khổ sở như thế này rồi.” Đường Tương Mạt than vãn, “Cũng không phải là Hugo cố ý đưa nó cho em. Lúc đó em thấy anh ấy đeo, liền nói kiểu dáng của nó rất đặc biệt, anh ấy cười rồi tháo ra đeo vào tay em, nói anh ấy đeo cảm thấy rất nặng, chi bằng đưa cho em đeo….” Cô nói những lời mình đã nói với Louis, “Mặc dù lúc đó lời là do em nói trước, nhưng lúc Hugo đeo nó cho em, tâm trạng của em rất phức tạp. Em còn tưởng rằng anh ấy hiểu lầm em nói những lời này để ám chỉ đến việc kết hôn, nào ngờ được chiếc nhẫn ấy lại là vật quan trọng như vậy.”

Nghe lời cô nói, Hoắc Vu Phi trầm tư, nói: “Chuyện này nghe rất giống một câu chuyện, không biết em đã đọc chưa? Chính là bộ truyện ‘Lord of the Rings’ nổi tiếng đó.”

“Đúng vậy. Nói như vậy, em chính là anh chàng Frodo xui xẻo đó, anh là Sam, còn gã Louis chính là cái tên thùng rỗng kêu to My¬pre¬cious.”

Đường Tương Mạt vung tay chân kể, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc khiến Hoắc Vu Phi bật cười. Ai ngờ được cô gái năm lần bảy lượt bị bắt cóc, suýt chút nữa bị người ta một súng bắn chết, chạy thục mạng trong mưa bom bão đạn, không còn cách nào khác phải đi vào rừng nhiệt đới lại còn có thể đùa giỡn như vậy, “Này Frodo, thế chiếc nhẫn bị đánh cắp đâu? Em giấu nó ở nơi nào rồi hả?”

“Ưmh….” Đường Tương Mạt suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói, “Bồn cầu….”

“Hả?”

“Trong bồn cầu. Chiếc nhẫn đó không vừa tay em, lúc em vẫn còn ở Miami, nó đã tuột khỏi tay em mà rơi xuống bồn cầu…” Cô che mặt, kể từ sau khi được hỏi đến khi nhớ ra chuyện này, cô cảm thấy mình toi đời rồi. Nếu như gã Louis kia biết được, kết cục của cô không chỉ là bị gã chặt đầu xuống làm bóng đá thôi đâu!

Hoắc Vu Phi sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được nữa, bật cười ha