Nữ vương không trêu nổi

Nữ vương không trêu nổi

Tác giả: Hạ Diễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323102

Bình chọn: 8.5.00/10/310 lượt.


Anh nuốt một ngụm nước bọt, cùng với cơ thể cô lộ ra từng chút một, cảm giác choáng váng càng nặng. Ông trời ơi, tỉnh táo, tỉnh táo nào. Anh phải tỉnh táo, lý trí của anh nhất định sẽ khống chế được… Không đúng, anh tránh đi nơi khác không phải là được rồi sao?

Mặt anh đỏ bừng, sực nghĩ ra cách, xoay người định đi lại bị Đường Tương Mạt ở phía sau gọi lại, “Anh đi đâu vậy?”

Anh sờ sờ mũi, chỗ này cây cối không rậm rạp lắm, ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng xuống, chiếu sáng cả mặt đất, chắc chắn không thể che giấu được khuôn mặt đang đỏ bừng của anh, vì vậy anh không dám quay đầu lại, “Anh… anh đi tìm xem có gì để ăn không….”

“Trong balo của anh có lương khô rồi mà.”

“Lương khô…. Ăn nhiều sẽ ngán.”

Cô bất mãn, nếu không phải bởi vì từ hôm qua đi vào trong rừng tới bây giờ anh liên tục có những phản ứng rất kỳ cục thì bây giờ cô sẽ vô cùng cảm động vì sự săn sóc này của anh, nhưng rõ rành rành là Hoắc Vu Phi không thích có những hành động thân mật với cô, cũng không thích nhìn thấy cô để lộ cơ thể mình. Chuyện này đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng là đả kích rất lớn!

Cô thật không nghĩ tới lúc tính mạng đang bị nguy cấp mà bản thân lại còn buồn rầu vì chuyện này, muốn hỏi cho rõ ràng, “Anh nói thẳng ra đi, anh có gì không vừa lòng với em à?”

Hoắc Vu Phi sửng sốt: “Không có, không có….”

“Nói dối!” Dù cho cô không có năng lực cảm ứng cũng có thể dễ dàng nhận ra câu trả lời này qua quýt thế nào, Đường Tương Mạt cô bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho ra lẽ, “Hoắc Vu Phi, anh quay mặt lại đây!”

Giọng nói của cô vô cùng cố chấp, quyết không buông tha. Hoắc Vu Phi cố đè nén kích động muốn nhấc chân bỏ chạy của mình xuống, cứng đờ xoay người lại. Vấn đề là ánh mắt của anh không dám nhìn cơ thể cô, mà hành động này khiến cô vô cùng bực bội, Đường Tương Mạt đi thẳng tới trước mặt anh.

Làn da trắng như tuyết của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như ngọc lưu ly vậy. Mái tóc đen mềm mại nhịp nhàng phất phơ phối hợp với bước chân của cô, vô cùng mê hoặc. Trong rừng nhiệt đối âm u, cô giống như nữ thần bước ra từ dòng suối trong lành. Hoắc Vu Phi nhìn cô, toàn thân cứng ngắc như bị hóa đá, cảm giác cháy bỏng chạy dọc cơ thể không sao tan đi được, bỏng đến khiến cả người anh tê dại.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, cô đứng lại trước mặt anh, vô cùng gần. Mùi cơ thể thơm ngát của cô chiếm lấy khứu giác của anh. Cô là bông hoa nguy hiểm nhất trong khu rừng nhiệt đới này, nở rộ rực rỡ, còn đáng sợ hơn cả cây thuốc phiện. Đôi môi cô hơi hé mở, giống như mời gọi một nụ hôn, khiến người ta chìm đắm.

Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc, “Mặt của anh… thật là đỏ.”

Đây không phải là lần đầu tiên, hôm qua lúc cô cởi áo ra anh cũng có phản ứng này. Lúc ấy cô không để ý, cho rằng thời tiết quá nóng, nhưng bây giờ lại cảm thấy có gì đó không đúng. Kết quả cô còn chưa kịp nói thêm gì, chợt nhìn thấy khuôn mặt đỏ ứng của Hoắc Vu Phi nổi lên những mụn ban nhỏ, gống như bị bệnh sởi vậy.

Cô sững sờ, “Anh… Anh sao thế?”

“Đừng lại đây!” Hoắc Vu Phi lui về phía sau một bước, vẻ mặt lúng túng. Ông trời ơi! Anh thực sự không nhịn được nữa!

“Anh… Không phải anh bị trúng độc chứ? Hay là bị con gì cắn?”

Ở trong rừng nhiệt đới nguyên sinh, xảy ra hiện tượng này chẳng có gì là lạ, thậm chí có thể mất mạng nữa. Đường Tương Mạt luống cuống, vội vàng tiến lại định kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, lại bị Hoắc Vu Phi nhanh chóng tránh ra, “Anh không sao….”

Anh khó chịu như sắp chết vậy. Da vừa tê vừa nhột, vừa nóng vừa lạnh. Tình trạng này anh không bị rất lâu rồi, anh còn tưởng mình sớm đã không còn cảm giác, thì ra là do chưa gặp được đúng đối tượng, “Chỉ là bị dị ứng thôi…”

Miệng cô mở lớn, “Dị ứng? Anh ăn phải cái gì à?”

Hoắc Vu Phi có cảm giác như vừa tự đào hố chôn mình, nói thẳng ra thì chính là ngu si! Nhưng đã lỡ rồi, giấu được nhất thời không giấu được cả đời, “Anh nói em không được cười….”

“Được….” Đường Tương Mạt nháy mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Vu Phi nói chuyện ngập ngừng như vậy. Anh vô cùng buồn khổ, nét bối rối hiện rõ, khuôn mặt đỏ ửng kia ngoài do dị ứng chắc hẳn còn do nguyên nhân khác.

Quả nhiên, anh mím môi, vẻ mặt không cam lòng nói: “Anh… anh bị dị ứng với người phụ nữ mình thích…”

“Hả?”

Hoắc Vu Phi nhắm mắt, liều mình nói, “Anh không biết phải đối mặt với người mình thích như thế nào! Được chưa hả?” Anh rống to, tiếng vang vọng lại từ khắp phía, chim chóc vì sợ hãi mà bay tán loạn. Được chưa hả… A a a a…. tiếng vọng quanh quẩn, truyền qua những kẽ lá. Hoắc Vu Phi khẳng định từ trước đến nay mình chưa từng buồn bực như vậy.

Lần đầu tiên anh phát hiện ra triệu chứng này của mình là khi anh mười bốn tuổi, khi đó anh thích cô con gái của một cửa hàng cạnh nhà, lại không ngờ mới được người ta chạm vào một cái, cả người anh đều nổi ban bất thường, buổi tối hôm đó thì phát sốt. Thảm nhất chính là, bệnh kia khó khăn lắm mới hết, lại bị người ta đồn rằng bị nhiễm virus, hàng xóm láng giềng chỉ chỏ, mối tình đầu vì vậy không bệnh mà chết.

“Không được cười!” Anh cực kỳ để ý chuyện này.


XtGem Forum catalog