
hông còn cố đè nén tâm tình của mình nữa, đôi mắt vàng lấp lánh sáng chói như ánh mặt trời. Nó không cần phải ẩn thân trong bóng tối nữa, những chuyện đó, để cho anh làm đi.
Em trai thân yêu của anh.
Hugo rời đi.
Khiến hai người bị bỏ lại dưới ánh nắng dịu nhẹ của Seattle trầm mặc một lúc lâu, Đường Tương Mạt mới mở miệng, “Thật may mắn…”
“Hả?”
Cô cười một tiếng, “Thật may mắn là em làm rơi chiếc nhẫn xuống bồn cầu, nếu không, em không chỉ có một lần thê thảm như vậy đâu.”
Vẻ mặt cô vui mừng, dáng vẻ hài lòng, Hoắc Vu Phi nhìn cô, cũng cười lên. Không hổ là nữ vương của anh, anh thật sự thích khí thế này của cô. Anh cầm tay cô, “Còn có anh đây, trước khi muốn làm gì em, cần phải vượt qua thi thể của anh rồi hãy nói!”
“Sau đó anh lại khiến em thành dạng gì nữa hả?” Đường Tương Mạt lườm anh, cô vẫn còn chưa quên lần trước anh làm loạn đâu nhé!
Hoắc Vu Phi cười hắc hắc hai tiếng, ngay sau đó nhớ thái độ không chút đề phòng của cô với Hugo, vẫn có chút bất mãn, “Em thật không có chút tinh thần cảnh giác nào cả. Người của gia tộc Jennifer Lopez đều khốn kiếp cả!”
“Em biết anh ấy sẽ không làm hại chúng ta.”
“Em cảm ứng được?” Giọng Hoắc Vu Phi rất chua.
Đường Tương Mạt không nói gì, đây không phải dựa vào năng lực, mà chỉ là suy đoán thuần túy mà thôi. Dù sao ở Seattle, trời cao hoàng Đế ở xa, thế lực của gia tộc Jennifer Lopez không thể vươn đến tận nơi này, nếu muốn làm gì sao không đợi bọn cô quay về Miami rồi tính. Hugo không ngu ngốc, cũng không nhàm chán như vậy.
A, cô thiếu chút nữa quên mất, “Năng lực của em biến mất rồi.”
“…. Sao cơ?”
Đường Tương Mạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc như bị cửa sắt đánh trúng của anh, vô tội cười cười, “Em chưa nói sao?”
“Mẹ nó… Tốt nhất là em nên nói rồi.” Hoắc Vu Phi chỉ còn chưa lật bàn lên thôi, cô gái này muốn anh giật mình đến chết no luôn hả? “Từ lúc nào… Sao lại như vậy?”
“Không biết, có lẽ là do sử dụng quá mức. Từ sau vụ Louis đã không còn cảm ứng được gì nữa.”
“Đây là chuyện bao lâu rồi…” Hoắc Vu Phi á khẩu không nói lên lời.
Đường Tương Mạt cười khổ, cô thử rất nhiều lần, xác nhận không chỉ tạm thời mất đi, mà thật sự đã không còn nữa. Năng lực này đã theo cô ba mươi mốt năm, giúp cô cảm ứng được bao nhiêu cảm giác tốt xấu, cô từng oán giận vì sao mình không thể sống đơn giản hơn, ngây thơ hơn? Có lẽ như vậy rất vui vẻ…. nhưng bây giờ, cô không nghĩ như vậy rồi.
Bởi vì dựa vào nó, cô mới bảo vệ được người quan trọng nhất của mình.
Hoắc Vu Phi bĩu môi, “Không có cũng tốt. Có anh ở đây rồi, em cũng không cần năng lực ấy nữa.”
Tốt cơ đấy! Cô buồn cười, dấm này anh cũng muốn ăn sao? Nhưng anh nói không sai, mặc dù tràn đầy nguy hiểm, nhưng cuộc sống sau này, cô tin tưởng người đàn ông này sẽ luôn bên cô, cùng cô đón nhận tất cả…
Cô sẽ không còn chỉ có một mình, đơn độc bước đi.
Ông trời, cảm ơn ông.
Hồi cuối
Một năm sau, Miami.
Bách hóa Đường Nhân ở Đài Loan đã đi vào quỹ đạo. Trong thời gian này, Đường Tương Mạt thân là cố vấn phải chạy đi chạy lại giữa Đài Loan và Miami, rốt cuộc hôm nay cũng được rảnh rỗi, cho phép mình nghỉ ngơi một tháng, cùng Hoắc Vu Phi thân mật, không bước chân ra ngoài.
Mà dù cô có muốn đi ra ngoài cũng không có sức lực. Hoắc Vu Phi không hổ là lính đặc vụ, thể lực dồi dào đến khiến người khác tức giận, cô ‘rèn luyện’ cả năm trời cũng không theo kịp được. Triệu chứng dị ứng kia của anh cũng đã bớt đi nhiều, không có chỉ mới tiếp xúc thân mật là liền nổi ban đỏ nữa, thật đáng mừng.
Ngày hôm đó, Đường Tương Mạt đột nhiên tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Có lẽ vì từng ở trong quân đội cho nên tuy Hoắc Vu Phi làm việc tùy hứng, nhưng thói quen sinh hoạt lại rất quy củ, cho dù hôm trước làm loạn đến khuya, sáng hôm sau cũng không ngủ nướng.
Dần dà, cô cũng có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Có điều hôm nay cô thực sự rất mệt, cô mơ màng, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, rồi lại ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, cổ cô chợt tê ngứa, giống như bị người ta gặm cắn vậy.
Người nọ hôn từ cần cổ non mềm của cô xuống phần da mềm mại dưới lớp chăn. Đường Tương Mạt bị quấy nhiễu tỉnh giấc, nhếch môi cười. Người đàn ông này kể từ khi bệnh tình chuyển biến liền rất thích thân mật với cô, dĩ nhiên là vẫn không dám làm quá… trừ phi muốn sau khi làm xong bị nổi ban đầy người.
Cô rất hưởng thụ, định giả vờ ngủ, lại thấy anh không hề có dấu hiệu ngừng lại, không khỏi bất đắc dĩ, “Anh là Vampire sao? Đang tìm chỗ để cắn vào hút máu hả?”
“Anh đang đếm xem anh hôn bao nhiêu cái em mới chịu tỉnh.” Hoắc Vu Phi đã sớm biết cô chỉ giả vờ ngủ, hô hấp rõ ràng là đã tỉnh, “Đáp án là 105 cái.”
“Được rồi. Em ngủ tiếp đi. Vừa rồi Gege gọi điện tới, nói con cô ấy bị bệnh, sợ rằng hôm nay không đến cửa hàng được.”
Cô nhướn mắt: “Cho nên hôm nay anh phải đi làm?”
“Đúng vậy. Coi như số em gặp may, anh cũng không muốn đưa em vào quan tài đâu.”
Là ai khiến tôi như vậy hả? Đường Tương Mạt tức giận trừng mắt nhìn anh, đáng tiếc đôi mắt đỏ làm mất đi lực sát thương. Hoắc Vu Phi thấp giọng cườ