Nữ vương không trêu nổi

Nữ vương không trêu nổi

Tác giả: Hạ Diễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322470

Bình chọn: 9.5.00/10/247 lượt.

(*)Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu: câu trích trong điển cố của Trang Tử.

Nguyên văn: Phù hộc bất nhật dục nhi bạch, ô bất nhật kiềm nhi hắc. Hắc bạch chi phác, bất túc dĩ vi biện; danh dự chi quán, bất túc dĩ vi quảng. Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ. [Trang Tử, Thiên Vận'>

【Dịch】Con thiên nga đâu tắm mỗi ngày vậy mà nó vẫn trắng; con quạ đâu nhuộm mỗi ngày mà nó vẫn đen. Trắng đen là bản sắc tự nhiên của chúng, đâu cần phải biến đổi. Sự quán tưởng đến danh dự đâu có làm cho mình lớn hơn. Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.

Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.

Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

Bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.

Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.

Chương 20

Đáng tiếc Hoắc Vu Phi đứng bên cạnh nhìn hai người nhận nhau, lúc này sắc mặt đã đen như đít nồi thì không nghĩ như vậy.

“Tôi nghĩ anh không phải là khách du lịch?” Chỉ nghĩ qua cũng biết được sẽ không có chuyện ‘khéo’ như thế. Louis, người đang nắm quyền trong đại gia tộc đột nhiên biến mất, đám người dưới sẽ không thể tránh được cảnh tranh quyền đoạt lợi, anh cũng không tin Hugo – thân là một trong hai người thừa kế, lại có thể không chút lo lắng, ung dung đến Seattle dạo chơi tình cờ gặp được bọn anh.

Hugo cười cười, không nói gì. Hoắc Vu Phi nhìn ra được bề ngoài anh ta chỉ đi có một mình, nhưng thật ra xung quanh đầy thuộc hạ. Không đoán ra được đối phương có ý gì, anh chỉ có thể duy trì mức cảnh giác cao nhất. Hugo dường như cảm thấy buồn cười trước hành vi trông gà hóa cuốc của anh, cũng thẳng thắn thừa nhận: “Dĩ nhiên không phải. Nghe nói em trai tôi đã gây cho hai người không ít phiền toái, tôi là anh trai nó cũng nên đến hỏi thăm một chút chứ… Đúng không, Molly?”

“Em…” Đường Tương Mạt còn chưa kịp mở miệng, một đôi cánh tay đã cố gắng nhanh chóng tách hai người ra.

Gia tộc Jennifer Lopez này đúng là không có lấy một người tốt! Đầu tiên là em trai chỉnh người ta đến suýt chết, sau anh trai lại giả mù mưa sa chạy tới vờ an ủi, mở miệng đều là Molly này Molly nọ, ai biết được trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì chứ?

Hoắc Vu Phi khó chịu, nhưng không có cách nào khác, chỉ trưng ra bộ mặt cảnh cáo: tôi mặc kệ anh là bạn trai cũ hay là gì của cô ấy, bây giờ cô gái này là của tôi, anh muốn làm gì còn phải xem ông đây có đồng ý hay không!

“Nếu không ngại chúng ta có thể kiếm chỗ nào đó ngồi một lát được không?”

Hugo chỉ một quán cà phê ngoài trời gần đó, Hoắc Vu Phi nghiêng mặt, “Giữa chúng tôi….”

“Được, đi thôi.” Đường Tương Mạt kéo anh đi. Dù thế nào, Hugo cố ý chọn xuất hiện vào lúc này nhất định là vì có chuyện quan trọng muốn nói với cô, mà cô cũng tò mò lâu rồi.

Vì vậy dưới sự không tình nguyện của Hoắc Vu Phi, ba người cùng đi tới quán cà phê.

Hoắc Vu Phi không yên lòng, còn sai người thừa kế gia tộc Jennifer Lopez đi mua cà phê, cũng may tính tình Hugo hòa nhã, không có nổi nóng mà móc súng ra ngay giữa đường.

Đường Tương Mạt không thể làm gì khác, đành mặc kệ anh dính sát mình. Thẳng thắn mà nói, cảm giác được người đàn ông mình yêu để ý cũng không tồi, cho nên cô chỉ cười không nói gì. Hugo lại có chút kinh ngạc với cảnh tượng này, “Anh còn tưởng rằng em không thích bị người khác bám lấy.”

“Đúng vậy.” Cô không có phủ nhận, liếc nhìn người đàn ông nào đó đang buồn bực vì bị đuổi sang ngồi bàn khác, “Nhưng nếu em không cho anh ấy đi cùng, chỉ sợ em sẽ bị anh ấy ăn tươi nuốt sống mất.” Giống như ngày đầu gặp nhau trong bệnh viện, người đàn ông không biết xấu hổ bày ra đủ loại thủ đoạn.

Cô nói cười ríu rít, ánh mắt nhìn người đàn ông kia ngập tràn hạnh phúc, tràn đầy tình ý. Hugo nhìn cảnh này, không biết mình có nên cảm thấy ghen tỵ không? Không phải vì anh còn giành tình cảm cho cô, mà là… đã từng có một người dùng ánh mắt chứa chan tình cảm như thế nhìn anh, đôi mắt màu vàng lấp lánh giống như ánh mặt trời…

“Hugo?”

“…. Không có gì.”

Hugo lắc lắc đầu, nụ cười nơi khóe miệng như mang theo nỗi chua xót. Đường Tương Mạt có chút áy náy, vừa rồi lúc đi tới quán cà phê cô nhận ra chân Hugo hình như đi không vững, bước chân lảo đảo, nhưng anh không cầm gậy, những thuộc hạ ẩn nấp bên cạnh cũng không chạy tới giú


Lamborghini Huracán LP 610-4 t