
gười kia, ban đỏ trên người anh không kiềm chế được lại nổi lên. Anh cắn răng nghiến lợi: “Đường Tương Mạt! Em có tin anh phát điên ở đây không?”
Cô cười ha ha, như con cá trạch trượt tránh xa khỏi lồng ngực anh. Hoắc Vu Phi dở khóc dở cười, cảm thấy mình gặp khắc tinh rồi, chọc phải cô, cả đời này anh không có cơ hội sống yên ổn. Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn cam tâm tình nguyện thần phục cô…
Cái này chính là yêu sao? Có lẽ đúng, cũng rất tuyệt, anh thích.
Cho nên sau khi trêu chọc, bọn họ cùng sóng vai nhau rời đi.
Cùng với chiếc bóng nương theo ánh mặt trời yếu ớt, tạo thành một bức tranh yên bình, ấm áp.
Đường Tương Mạt quay đầu đưa mắt nhìn về phía trại tạm giam nơi ba mình, trong lòng thầm nghĩ cô không cần bất kỳ thứ gì nữa, bởi vì cô đã có được kho báu quý giá nhất trên đời, mà thứ quý giá đó chính là hạnh phúc.
Gần cuối năm, bách hóa Đường Nhân cuối cùng cũng hoàn tất công tác chuẩn bị, thuận lợi khai trương.
Ngày đầu khai trương, bọn họ mời nghệ sĩ khắp nơi đến làm khách tân gia, cùng với chiến dịch quảng cáo rầm rộ trước đó, hơn nữa còn có hàng ngàn mặt hàng giảm giá, khuyến mại, cho nên thu hút vô số người tiêu dùng đến.
Đây là bước chân đầu tiên của chiến dịch bách hóa bán lẻ của tập đoàn Đường Triêu, phải ổn định được nền móng mới có thể đảm bảo được con số doanh thu sau này.
Đường Tương Mạt vốn là người từng trải trên thương trường, cô yêu cầu phải báo cáo tường tận phương hướng kế hoạch hoạt động trong một năm tới, giao cho một người chịu trách nhiệm. Đại gia đình Đường Nguyên Khánh và tập đoàn Đường Triêu đều mong cô có thể nán lại, nhưng Đường Tương Mạt khéo léo từ chối.
“Con vốn đi lên ở Miami, ở đó còn rất nhiều kế hoạch cần con thực hiện. Công việc ở Đài Loan, con sẽ không xen vào nữa… Có điều, có thời gian con vẫn sẽ về xem.”
Mấy năm nay sức khỏe của Đường Nguyên Khánh không được tốt, tác phong cũng không còn tàn nhẫn dứt khoát như thời trẻ nữa. Để bồi thường cho đứa cháu trai Đường Tương Quang, ông cụ không khỏi ôm ấp ý định chọn Đường Tương Mạt là người kế nghiệp. Đáng tiếc người trong cuộc lại không muốn, xem ra quyền thừa kế của nhà họ Đường vẫn còn phải làm tốn giấy mực báo chí rồi.
Đài Loan đã không còn mang ký ức u tối của cô nữa. Cô sẽ thường xuyên quay trở lại thăm người thân. Cảm giác có một nơi để quay về thật tốt, mặc dù tình cảnh của cô chưa thể nói là đã an toàn, nhưng ít ra cô không còn phải một mình đối mặt nữa.
Bọn họ vẫn luôn theo dõi tin tức của gia tộc Jennifer Lopez, nhưng cho dù là Hugo hay Louis cũng đều không thấy xuất hiện nữa, người phụ trách đối ngoại của siêu thị cũng đã đổi, giống như những chuyện nguy hiểm kia chỉ là một giấc mộng, chưa từng tồn tại…
Đường Tương Mạt không chỉ một lần nghi ngờ ý nghĩa của chiếc nhẫn kia. Hugo không giống ngựa nhớ chuồng (ví với người làm quan không muốn rời bỏ chức vụ của mình) mà đưa cho cô, Louis lại trăm phương ngàn kế đoạt lại, đáng tiếc là không có ai nói cho cô biết đáp án.
Tóm lại, trước khi xác nhận Miami có thực sự an toàn hay không, bọn cô quyết định tới Seattle gặp mặt ba mẹ của Hoắc Vu Phi trước.
Cô dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp ba mẹ chồng, cô dâu đẹp cũng không ngoại lệ. Trước khi lên máy bay, Đường Tương Mạt trang điểm, chuẩn bị quần áo từ sớm, thậm chí còn ở trong phòng quần áo vắt trán suy nghĩ, đồ trong phòng đều lấy hết ra. Hoắc Vu Phi thấy cô như vậy có chút oán giận: “Honey à, em thế này khiến anh nghi ngờ có phải em có người khác bên ngoài không đấy.” Thế này thì ngay cả ngôi sao hoạt hình Warner nhìn thấy cũng cảm thấy quá bi kịch đi!
Đường Tương Mạt lườm anh một cái, “Đó là ba mẹ anh mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt uất ức của anh, cô sững sờ, “Lẽ nào anh thật sự không vui?”
“Dĩ nhiên…. không phải.” Anh nhếch miệng cười một tiếng, giọng điệu chuyển nhanh hơn cả trở bàn tay, đi tới cầm lên một chiếc váy nhìn thanh lịch nhất, “Mặc bộ này đi. Ba mẹ anh rất thoải mái, em làm gì mà như sắp đi dự vũ hội thế? Em sẽ dọa họ sợ đấy… Thật ra thì anh cảm thấy chiếc áo hình Tweety kia là được nhất, buộc tóc lên, cũng đừng trang điểm đậm, để cho họ hình thất dáng vẻ chân thật nhất của em, không phải sao?”
Bị anh giảng giải như vậy, cô mới ý thức được mình phản ứng hơi quá. Có điều…. dù sao đấy cũng là ba mẹ người mình yêu, trong lòng cô thật sự rất muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ. Hơn nữa nhớ lại Hoắc Vu Phi vì cô mà bị thương, cô càng cảm thấy áy náy.
“Đầu tiên khi gặp họ, em có nên xin lỗi không? Dù sao những vết thương kia….”
“Này, lại nghĩ gì đấy?” Hoắc Vu Phi búng trán cô. Không ngờ cô lại suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, xem ra việc đến gặp ba mẹ chồng thực sự khiến cô hồi hộp. “Đây chính là huy chương của đàn ông, người khác muốn còn không được ấy chứ. Ngay cả Hoắc Khắc Cần cũng chỉ có hai thôi, anh nhiều hơn cả nó nữa. Thế này đủ để anh đắc ý cả đời luôn…”
Choáng!
“Anh còn so cả cái này nữa cơ à?”
Đường Tương Mạt dở khóc dở cười, có điều nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của anh, chuyện cô canh cánh trong lòng cũng không là gì nữa cả.
Cuối cùng cô cũng quyết định không mặc bộ đồ công sở lừa người nữ