
Con biết rồi.” Lâm Tu chậm rãi mở miệng nói: “Mấy kẻ động tay động chân vào xe của Chu Mộc thì cứ tổng thẳng cổ vào cục cảnh sát đi… Còn về người kia… Để con suy nghĩ.”
Cúp điện thoại, Lâm Tu tạt xe vào lề đường.
Thân xe chậm dần, cuối cùng vững chãi đỗ lại, Lâm Tu rút một điếu thuốc từ túi quần ra, từ từ châm.
Chu Vĩ Bình à…
Thân là bí thư thành ủy, chuyện giống như thế ắt là đã gặp không dưới ba phen bốn bận. Ngồi ở vị trí kia, tất nhiên sẽ có nhiều mối băn khoăn lo ngại hơn nhiều, bao che cho xí nghiệp địa phương tới một mức độ nào đó mà nói cũng là một chuyện không thể tránh khỏi, nhưng dựa vào tác phong làm việc không để lọt một giọt nước của Chu Vĩ Bình từ xưa đến nay, ở chuyện này, thật sự là có chút thiên vị quá mức đáng nghi.
Lâm Tu có đầy đủ lý do tin rằng người nọ biết rõ việc con gái mình đang bám theo mẩu tin này, nhưng thái độ ông ta biểu hiện ra ngoài thật sự không thể không khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Một người ngoài như anh còn cảm thấy chuyện này quá mức quá đáng, huống chi người trong cuộc là Chu Mộc.
Cô thất vọng đau khổ tới mức nào đây?
Lâm Tu nghĩ, Chu Vĩ Bình tuyệt đối không bày mưu tính kế loại chuyện như động tay động chân vào xe Chu Mộc, chủ xí nghiệp A làm đến đường cùng như thế, nguyên nhân chỉ có một – ông ta cũng không biết rõ quan hệ giữa Chu Mộc và Chu Vĩ Bình.
Vào bộ đội đã nhiều năm, những điều mắt thấy tai nghe không phải là ít. Hiện thực tàn khốc của xã hội này Lâm Tu không cần người khác chỉ bảo. Đứng ở góc độ một người quan sát, anh ít nhiều có thể lý giải nỗi khó xử của Chu Vĩ Bình.
Nhưng hiểu là một chuyện, tha thứ lại là một chuyện khác.
Lâm Tu trời sinh lạnh nhạt, anh không phải người cấp tiến lại càng không phải loại người bồng bột. Anh có thể dửng dưng với mọi chuyện xung quanh, nhưng chỉ riêng đối với những người làm tổn thương Chu Mộc, anh không thể thờ ơ cho qua được.
Cho dù là cha ruột cũng không được.
Anh cũng không định sử dụng quan hệ gia tộc để can thiệp vào sự nghiệp chính trị của cha ruột cô gái anh yêu, nhưng trong lòng đã quyết định phải nhanh chóng đưa Chu Mộc vào phạm vi thế lực của mình.
Động cơ lại được khởi động, Lâm Tu đạp chân ga hết cỡ, xe nhanh chóng lao về hướng tổng viện giải phóng quân.
…
Về tới tổng viện, đối mặt với phòng bệnh trống không, vị Lâm nào đó nháy mắt máu xộc lên đầu.
“Người đâu?” Trong lòng là dung nham nóng bỏng dời sông lấp biển cuồn cuộn trào dâng, nhưng trên mặt lại là sát khí gió tuyết băng sương ngàn vạn dặm.
Hứa Úy cùng An Hòa đóng quân tại chỗ không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái.
“Nói là quay về tòa soạn gặp lãnh đạo bàn bạc chuyện tiếp theo rồi…”
Vừa mới dặn cô nghỉ ngơi cho tốt đã lao đi làm thiêu thân, phản rồi!
Không đợi hai người kia nói dứt câu, Lâm Tu đã nhấc chân xoay người, bỏ lại hai vợ chồng đứng sau anh mắt to trừng mắt nhỏ.
“Bệ hạ tức giận rồi, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.” Hứa Úy nghiêm mặt bảo vợ.
An Hòa nghiêm túc gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Xét thấy sự kiện trọng đại, chúng ta có nghĩa vụ bám sát toàn bộ hành trình và tường thuật toàn phần.” Hứa Úy hơi nhếch cao hàng mày anh tuấn.
“À…” An Hòa ra chiều suy nghĩ, “Dò hỏi? Ẩn núp? Theo dõi?”
“Xông vào.” Hứa Úy cười xấu xa.
An Hòa chớp mắt mấy cái ngu ngơ gật đầu, sau đó không lâu liền hiểu ra ông xã mình nói “xông vào” là chỉ cái gì.
…
“Bài báo lúc trước không thể tiếp tục tạm thời không nói đến… Phần về xí nghiệp B có liên quan cũng không thể đăng tin sao?” Chu Mộc nhíu mày nhìn người đối diện.
Giám đốc tòa soạn có vẻ khó xử nhìn cô, “Xí nghiệp B đã hoàn toàn thất bại trong kết quả khảo sát ý kiến người dân, nếu chúng ta đã định từ bỏ bài báo kia, đương nhiên cũng không cần tiếp tục bổ sung tin tức về tình hình xí nghiệp bên thua kiện. Lãnh đạo tòa soạn đã thương lượng rồi, cuối cùng quyết định lấp mục trống kia bằng bài phỏng vấn riêng về chủ xí nghiệp A…”
Phỏng vấn?
Như vậy, chẳng phải là không chỉ có toàn bộ sự việc không công bằng, thậm chí còn trên cơ sở này nịnh bợ xí nghiệp A?
Lùi một bước không đủ còn phải lùi một đoạn dài, có phải đã khinh người quá đáng rồi không? !
“Tôi phản đối.” Chu Mộc không hề do dự mở miệng. “Ngài xem chúng ta đã đưa tin một kỳ rồi, bất kể là từ tình hình thực tế hay từ dư luận xã hội mà nói, kết quả đều thiên về xí nghiệp B, nếu như bài báo kỳ này đổi thành phỏng vấn ông chủ xí nghiệp A, như vậy không chỉ là một hình thức phủ định trá hình đối với bài báo lúc trước của chúng ta, hơn nữa còn là không tôn trọng toàn bộ độc giả.”
“Tôi cho rằng lần trước chúng ta đã nói rõ cả rồi.” Giám đốc tòa soạn lạnh mặt, “Tổng biên tập Chu, tôi hi vọng cô có thể sửa lại lập trường, chấn chỉnh thái độ. Tòa soạn chúng ta không chỉ muốn xuất bản tạp chí, đồng thời còn phải cân nhắc tới tình hình xã hội hiện nay và những mối quan hệ xung quanh — đây cũng là một trong những điều bảo đảm sự tồn tại và phát triển của tòa soạn. Huống chi, nói dễ nghe thì… Nếu cô không chịu phỏng vấn, vậy mục bị bỏ trống kia còn muốn ai giải quyết thay? !”
Lời này nói ra khá nặng nề, Chu Mộc nghe vậy hơi ngẩn ng