
có sự đồng ý của ta, không cho phép ngươi bước vào phòng này nửa bước’.Lời nói không hề có kỳ hạn khiến cho Long Trác Việt có cảm tưởng như cả người vừa rớt xuống vực sâu vạn trượng.“Noãn Noãn, không được vào phòng thì ta ngủ thế nào đây?”Đôi mắt ngập nước của Long Trác Việt hướng thẳng về phía Nhan Noãn Noãn, cũng không biết có phải trời sinh nàng mềm lòng không mà Nhan Noãn Noãn cảm thấy, chỉ cần nàng nhìn thấy đôi mắt đáng thương kia của hắn, bao nhiêu tức giận cũng tan thành mây khói cả.Nhan Noãn Noãn ép buộc bản thân nhìn sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt đáng thương kia, bình tĩnh nói: “Còn muốn ngủ? Từ nay về sau, mỗi tối phải đến phòng tối quì cho ta!”Muốn ngủ? Nằm mơ đi!Cho dù Long Trác Việt không nguyện ý, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Nhan Noãn Noãn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhận lấy bàn tính, lủi thủi ra khỏi phòng. Mỗi bước đi đều cố tình buông thõng hai vai, cước bộ lảo đảo ra chiều đáng thương, ý đồ muốn khiến Nhan Noãn Noãn mềm lòng, bất quá thì người trong phòng một mực duy trì gương mặt lãnh nghiêm, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.Long Trác Việt chợt cảm thấy bi thương, thở dài trong lòng, tới khi não Noãn Noãn mới thể tha thứ cho hắn đây? Chỉ cần nàng hết giận, bắt hắn quì trên bàn tính bao lâu hắn cũng chịu a!Long Trác Việt đi rồi, Nhan Song Song lập tức mở cửa bước vào, nàng quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn mà ủ rũ của Long Trác Việt hòa trong bóng đêm, có chút đồng cảm nói: “Vương phi, nô tỳ ở bên ngoài cũng nghe được, Vương gia không phải ngốc tử như người đời bàn tán, Vương phi lẽ ra nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?”Nhan Noãn Noãn ấn ấn huyệt thái dương: “Ta trước giờ đều coi hắn là người đơn thuần, đột nhiên nói cho ta biết, người mà ta phải gả là người không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, làm thế nào ta cũng không thể chấp nhận ngay được!”Nhan Song Song mờ mịt đi đến phía sau Nhan Noãn Noãn, vươn tay xoa bóp cho nàng nói: “Người ngoài đều cho rằng Vương gia là một kẻ ngốc, Vương gia cũng đã giả ngốc lâu như vậy, có thể thấy trong lòng người có nỗi khổ khó nói.”Nhan Noãn Noãn híp mắt, để mặc cho Nhan Song Song xoa bóp cho mình, nhẹ thở ra một hơi rồi nói: “Chuyện này đương nhiên ta hiểu, ta giận là do hắn đã giấu ta cả một khoảng thời gian dài như vậy thôi!”Nàng đương nhiên hiểu nguyên nhân sâu xa của chuyện này, Long Trác Việt có thể làm cho tất cả người dân Thương Nam quốc nghĩ hắn là một tên ngốc vô dụng, có thể thấy hắn hành sự vô cùng cẩn thận, không có khả năng hắn yêu thích một nữ nhân không quen biết như nàng. Những là khoảng thời gian qua, tình cảm giữa nàng và hắn chẳng lẽ cũng là giả sao?Nhan Song Song hình như cũng nhận ra tâm tư của Nhan Noãn Noãn, nàng cười nói: “Nô tỳ tin tưởng, mặc kệ Vương gia là người như thế nào thì tình cảm của người với Vương phi là thật. Vương phi sớm đã thích một Vương gia ngốc không phải vì người luôn đối tốt với Vương phi sao? Mặc kệ Vương gia hiện tại biến thành người như thế nào, nô tỳ tin tình yêu của Vương gia đối với Vương phi sẽ không bao giờ thay đổi!”“Song Song, ngươi bị Long Trác Việt mua chuộc sao?” Nhan Noãn Noãn quay đầu liếc Nhan Song Song, mím môi giận dữ.“Nô tỳ là người của Vương phi!” Ý tại ngôn ngoại, lòng của nàng sớm đã chung chiến tuyến với Vương phi, cũng không hề có ý định thay lòng đổi dạ!Gian phòng nhỏ ở phía tây bắc Hiền vương phủ đột ngột vang lên thanh âm mở cửa.Cửa phòng mở ra, ánh trăng tinh khiết theo đó ùa vào, in trên nền nhà một bóng người kéo dài.Thiên Minh giương mắt nhìn về phía cửa, vừa nhận ra thân hình cao ngất kia của Long Trác Việt, đáy mắt không giấu nổi ngạc nhiên.“Vương gia?”Trong trí nhớ của hắn, Vương gia chưa bao giờ tới phòng tối này lúc nửa đêm a.Long Trác Việt thường phạt Thiên Minh tới phòng tối này tĩnh tâm suy nghĩ chính là muốn khảo nghiệm sự nhẫn nại của hắn, ngây ngốc trong một không gian tối tăm một ngày rồi lại hai ngày, ba ngày, người bình thường sớm đã tâm phiền ý loạn, nôn nóng cuồng bạo. Nếu là người định lực kém thì sớm đã bị bức đến điên luôn rồi!Thiên Minh lúc này đang chồng cây chuối giữa phòng tối, không có bất cứ dây thừng nào dưới chân treo lên, đơn giản chỉ là chồng cây chuối mà thôi!Người bình thường làm động tác này thì không tới một khắc, đầu óc nhất định sẽ quay cuồng choáng váng, nhưng mà Thiên Minh đã chồng chuối rất lâu rồi mà nét mặt vẫn thản nhiên như không. Cũng không biết là ngày thường đã bị Long Trác Việt phạt thành quen hay là vì bản thân hắn có khiếu chồng chuối đây nữa.Long Trác Việt lấy bàn tính đang kẹp dưới nách ra, cúi đầu liếc Thiên Minh một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài!”Thân mình Thiên Minh khẽ lắc, nhẹ nhàng xoay người đáp xuống đất, vẻ khó hiểu nhìn Long Trác Việt, tràn ngập tò mò hỏi: “Vương gia, người đây là…”Tầm mắt Thiên Minh dừng ở cái bàn tính trong tay Long Trác Việt, người lạnh lùng như Thiên Minh cũng không nhịn được toát mồ hôi hột. Vương gia nửa đêm đến phòng tối cũng thôi đi, mang theo bàn tính làm gì? Chẳng lẽ muốn ở trong này tính sổ sách?Ánh mắt mờ mịt của Thiên Minh quét về phía cánh cửa duy nhất sau lưng Long