
mái leo lên, quấn thật chặt.
Trán được lòng bàn tay ấm áp phủ lên, “Quả nhiên là sốt đến hỏng đầu rồi, nha đầu, dậy uống thuốc.”
Giọng nói này sao lại có chút quen thuộc? Người nào đó mơ mơ màng màng nghĩ, thật giống như giọng nói Chân Lãng.
Chân Lãng?
Sao chổi?
Mạnh mẽ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ làm cô lại phải nhắm mắt lại thật nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã thấy rõ, trên đỉnh đầu mình, gương mặt hàm chứa nụ cười, không phải ai khác chính là Chân Lãng!
Tất cả buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, cô mở mắt ra lần nữa, người đột nhiên lùi về sau, “Anh, sao anh lại ở trên giường tôi?”
Vẻ mặt Chân Lãng bỗng nhiên nhíu lại một chút, ánh mắt hướng xuống dưới, ho nhẹ, “Hiện tai là cô vào phòng tôi, lên giường của tôi, ngủ cùng tôi…”
Cô vào phòng hắn? Lên giường của hắn? Ngủ cùng hắn?
Nửa tỉnh nửa mê nhìn bốn phía một chút, giống như, giống như thật sự không phải giường của mình.
Ký ức từng giọt từng giọt trở về, cuối cùng cô cũng nhớ lại sự hỗn loạn ngày hôm qua, hình như mình gõ cửa phòng Chân Lãng, lên giường Chân Lãng, sau đó…
Cô không nhó rõ.
Lùi lùi lại, lúc này mới phát hiện thứ hai chân mình đang quấn chặt, hình như là chân Chân Lãng.
Người dưới chăn cẩn thận xê dịch, cười cười nhấc cái chân đang quấn lấy Chân Lãng ra, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, yên lặng lùi vào trong chăn.
“Nha đầu. Tay cô.” Chân Lãng không nặng không nhẹ nhắc nhở.
Tay cô?
Người nào đó khó hiểu giơ tay trái lên nhìn một chút, làm gì có gì nha?
Đang muốn giơ tay phải, cô đột nhiên phát hiện tay phải mình dường như đang nắm cái gì đó…
Cái này là cái gì? Gần như trên người Chân Lãng không có chỗ nào cô không quen thuôc, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy nha.
(Yên tâm, những ngày về sau chỗ đó sẽ là chỗ quen thuộc nhất với bạn, bạn nhỏ ạ. Hớ hớ hớ.)
Choáng váng vì chưa ăn cơm cộng thêm bị bệnh làm phản ứng của cô không chỉ chậm hơn nửa nhịp mà đầu óc còn nghĩ không thông, bàn tay cũng không nhàn rỗi, tiếp tục siết chặt, lại siết chặt, kéo một cái, túm một cái.
Cổ tay đột nhiên bị đè lại, trong mắt Chân Lãng bóng tối lắng đọng, “Nha đầu, đừng động đậy.”
Mu bàn tay dính trên chân hắn, lúc này nàng mới phản ứng lại, chỗ bàn tay mình đang đặt, dường như ở giữa hai chân hắn.
(Sâu: Thô bỉ, quá thô bỉ rồi. ='>'>~)
(Hàn: *Liếc mắt* cô muốn thô bỉ như người ta cũng ko được đấy)
Hít một hơi thật dài, cô liên tục nới lỏng bàn tay, không chút nghĩ ngợi tung mình nhảy khỏi giường.
Nhưng dường như cô đã quên sốt suốt một đêm xương cốt còn đau nhức, toàn thân không chút sức lực để nhấc chân, lần này coi như xong, mạnh mẽ nhảy xuống quên mất mình còn quấn chăn, vì thế lập tức lăn lốc lốc, nằm úp sấp trên mặt đất.
Cái gì mà long tinh hổ mãnh, cái gì mà linh động tránh thoát, ở chỗ này đều trở thành chó chết.
(tinh túy của rồng, mạnh mẽ của hổ)
May mà thảm đủ dày, may mà cô còn quấn chăn, ngoại trừ người càng ê ẩm ra thì không có xây xát gì.
Một đôi tay lớn túm cô về giường, thuận tay kéo lại cái chăn cho cô, Chân Lãng nghiêng nửa người, bàn tay dính trên mặt cô, “Còn đang sốt, nhảy nhót cái gì?”
“Tôi…” Cô nuốt nước miếng, tiếng nói ấp úng, khàn khàn, cô dùng sức nuốt một ngụm, ánh mắt đảo khắp nơi.
Chân Lãng rút tay về, đứng dậy xuống khỏi giường, “Cô nằm yên, đừng náo loạn, tôi đi lấy nước cho cô uống.”
Cô yên lặng nhìn hắn đứng dậy, không muốn nói sự mát mẻ từ bàn tay hắn đối với cô thoải mái khó nói thành lời, thậm chí cô có chút không muốn hắn rời đi.
Ánh mắt không tự chủ mà di chuyển theo từng động tác của hắn, cho đến khi hắn vào phòng tắm, ánh mắt của cô còn dừng trên bức tường bên cạnh, dường như muốn xuyên qua bức tường kia để nhìn vào.
Nằm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hiểu —- mình ngã bệnh.
Hơn hai mươi năm, gần như cô không biết uống thuốc là cái gì, nhưng hôm qua vừa rơi xuống nước, hôm nay đã bị cảm; chẳng những bị cảm mà còn nóng sốt; chẳng những nóng sốt mà còn sốt đến bốn mươi độ.
Khi hắn mang theo mùi thơm sau khi tắm rửa buổi sáng xuất hiện trước mặt cô, trong tay cầm một cốc nước ấm, hắn ngồi xuống cạnh giường, cánh tay đỡ sau đầu cô, nâng con người bé nhỏ còn đang xụi lơ này lên, “Uống hết cốc nước này đi.”
Dựa vào tay hắn, cô uống từng ngụm, con hổ bệnh sau khi thu hồi móng vuốt giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, ngoại trừ đôi mắt to linh động vẫn không nhịn được mà đảo loạn lên thì có thể tìm được một chút vẻ nghe lời.
Áo tắm của hắn vì động tác nghiêng người về trước mà lộn xộn mở rộng, lộ ra một khoảng ngực đẹp mắt, Cổ Thược chợt liếc mắt, nhìn trên lồng ngực rắn chắc hai dấu răng lớn.
Vết răng này, dường như có chút quen thuộc nha…
Được rồi, là vô cùng quen thuộc…
Nàng chợt nhớ tới mùi vị miếng thịt vịt trong mơ kia, thật sự rất ngon, rất ngon. Cả cái chân vịt kia, cũng rất được…
Xì xì, nghĩ đi đâu vậy.
Chân Lãng nhìn vẻ mặt của cô, thuận theo mắt cô nhìn xuống ngực mình, cười cười kéo áo tắm lại cẩn thận: “Mùi vị có được không?”
Cô đang thoát xác, ngớ ngẩn gật gật đầu.
Không đúng…
Cô lại mạnh mẽ lắc đầu, đầu càng choáng hơn.
“Nha đầu, có đói không?”
Gật đầu.
“C
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập