XtGem Forum catalog
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Tiêu Diêu Hồng Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324581

Bình chọn: 10.00/10/458 lượt.

Ách…” Cổ Thược lập tức rất “không khỏe” trở về trong chăn, “Đầu tôi rất đau, xương khớp rất đau, chân cũng rất đau.”

Hắn thừa biết là khi cô chưa ăn sáng đầu óc sẽ trở về trạng thái không hoạt động, vậy mà lại thừa dịp cô choáng váng nói chuyện đính hôn!

“Khó chịu thì nằm yên đi.” Tay của Chân Lãng rất tự nhiên thân mật tiến vào trong áo ngủ đang nới lỏng của cô, từ dưới nách rút ta nhiệt kế, nhìn một chút rồi ngồi lại vị trí đầu giường, lấy tờ báo đặt trên đùi lật qua lật lại.

Cổ cô nương đáng thương trừng đôi mắt to tròn lanh lợi, làm tổ trong chăn, hai bàn tay cầm lấy góc chăn, đôi mắt đảo đi đảo lại trên người hắn nhanh như chớp

Thân thể của hắn chỉ cách cô một cái chăn, trong yên tĩnh có một cảm giác trầm lặng làm cô không dám tùy tiện cuộn chăn, chỉ có thể chớp chớp lông mi, vô tội nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Hắn ngồi, cô nằm, lúc hắn lật báo, cánh tay thỉnh thoảng chạm nhẹ vào đầu cô, làm cô có ảo giác mình đang ở dưới cánh chim bảo hộ của hắn.

“Thú y…” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Chân Lãng buông tờ báo trong tay, bàn tay rất tự nhiên lướt qua má cô, “Không thoải mái?”

Cô lắc đầu, lúc lòng bàn tay hắn rời đi, trong lòng không kìm được mà sinh ra cảm giác quyến luyến.

“Vì sao anh muốn đính hôn với tôi?” Cô chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy, ít nhất cũng biết kết hôn là khi tình cảm hai người thăng hoa, tự nhiên nước chảy thành sông, ít nhất cũng phải trải qua tình yêu say đắm sâu sắc, nhưng cô và hắn…

Bọn họ yêu nhau? Là kẻ thù thì đúng hơn.

“Cái…” Cô nuốt nuốt nước miếng, cố gắng giải thích cái ý nghĩ kinh khủng của hắn, “Giữa hai vợ chồng muốn cùng chung sống phải có ăn ý, chăm sóc lẫn nhau mới có thể sống chung được, đúng không?

“Em biết nấu cơm không?”

Nấu cơm? Lắc đầu…

“Em biết rửa bát không?”

Rửa bát? Năm cái còn một có thể coi là rửa không?

Nặng nề lắc đầu…

“Em biết lau dọn không?”

Có thể coi là biết nếu chỉ lau mặt đất thôi…

Thế là, vẫn lắc đầu…

“Em biết giặt quần áo không?”

Cái này cô biết.

Dùng sức gật đầu.

“Em biết cọ bồn cầu không?”

Biết!

Lần nữa dùng sức dùng sức gật đầu.

“Rất tốt!” Hắn cúi đầu xuống, khuôn mặt dừng phía trên cô khoảng hai cm, hơi thở nồng nồng phủ lên mặt cô, “Tôi sẽ làm cơm, sẽ rửa chén, sẽ lau dọn, nhưng không muốn giặt quần áo, không muốn cọ bồn cầu, em thấy chúng ta phối hợp vô cùng hoàn hảo, đúng không? Em xem, chúng ta có thể phối hợp tốt đến mức không thể tốt hơn như thế, đương nhiên có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Nghe tới nghe lui dường như có chút đạo lý, nhưng là…

Nếu như hắn đối với người vợ yêu cầu chỉ là giặt quần áo và cọ bồn cầu, yêu cầu đó chẳng phải quá thấp sao, so với yêu cầu tìm bảo mẫu của gia đình bình thường còn thấp hơn, lý do này nghe như để cho có lệ.

Cổ Thược đẩy lồng ngực của hắn, “Anh thật sự coi tôi là tên ngốc sao? Nói thật đi!”

“Nói thật?” Hắn bỗng nhiên hạ thấp người xuống, hôn lên môi cô, không nhẹ không nặng mà cắn, cô mút lấy môi, lại phát hiện rằng trong miệng đã đầy mùi vị của hắn.

Hai tay hắn chống hai bên cô, trong mắt có ý tứ sâu xa mà cô nhìn không hiểu, “Em cảm thấy lý do là gì?”

Cô cảm thấy? Cô làm sao mà biết 9 đường cong 18 khúc ruột của hắn đang nghĩ cái gì?

“Chẳng lẽ anh muốn đặt tôi ngay trước mặt, mỗi ngày tâm tình không tốt đều bắt nạt một chút?” ngoại trừ hành hạ cô để hắn vui sướng ra, cô không nghĩ ra bất kỳ lý do nào nữa.

Hắn rất khinh thường lắc đầu, lại cọ sát với cô một lần nữa, “Tôi chẳng những sẽ không hành hạ em, mà còn rất chiều chuộng em, yêu em, có tin không?”

Tin cái đầu quỷ, tin hắn mới là lạ!

“Bởi vì…” Hắn bỗng nhiên cười, “Có người nói cha và con gái kiếp trước là người tình, nếu như kiếp này tôi thật lòng yêu em, kiếp sau có thể làm ba ba của em.”

Cô trợn mắt há mồm!

Lý do này, quá cố chấp!

Cổ Thược biết mình hoàn toàn không có năng lực phản kích, vén chăn lên che đầu, bên tai truyền tới tiếng cười của Chân Lãng, trong sáng tự đắc.

Không được, cô tuyệt đối không thể gả cho hắn, cho dù không bị hắn khắc chết, cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.

Mở chăn, cô phát hiện, ánh mắt Chân Lãng thủy chung dừng lại ở trên người mình, cất giấu rất nhiều ý cười.

Nụ cười như vậy, lại lần nữa làm trái tim cô mãnh liệt nảy lên, hít thở không thông.

Cô phát hiện mình càng lúc càng sợ nhìn thấy nụ cười của hắn, mỗi lần vô ý nhìn vào ánh mắt và nụ cười kia, trái tim cô sẽ đập loạn lên, hô hấp hỗn loạn.

Cô bỗng nhiên nhớ lại trước đó không lâu Phương Thanh Quỳ hỏi mình…

Có phải vừa nghĩ tới anh ta, trong lòng cậu luôn cảm thấy ngọt ngào, bất giác cười hay không?

Lúc nghĩ đến anh ta, có phải thấy nụ cười của anh ta rất đẹp đúng không?

Lúc nghĩ đến anh ta, có phải trong lòng cũng trở nên ngọt ngào không?

Lúc nghĩ đến anh ta, có phải hy vọng anh ta lập tức xuất hiện trước mặt của cậu, có phải một lát không thấy anh ta liền thấy nhớ không?

Cô bị bệnh, nhất định là bị bệnh.

Nhất định là bởi vì bệnh, bởi vì bị cảm, cô mới khao khát có một người ở bên cạnh làm bạn, tuyệt đối không phải vì Chân Lãng.

“Thú y.” Cô nhẹ nhàng nói, “Tôi…”

“Chuyện gì?” Hắn sờ trán cô, lông mày cau