Duck hunt
Ôm Hay Hôn?

Ôm Hay Hôn?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321702

Bình chọn: 7.00/10/170 lượt.

gì nữa….Em mất hết mọi thứ trong 1 tíc tắc, anh hiểu k…..Tại sao còn tàn nhẫn cướp đi ngôi nhà mang bao kỉ niệm của em chứ, dồn em đến bước đường cùng như thế……hức…….anh chẳng biết gì cả, anh chẳng hiểu gì hết…..hức…..Anh….. đồ tồi….

-…….Anh k hiểu gì cả…….em….

-………….- Nó bắt đầu k kiềm chế đc nữa, ngồi thụp xuống và bắt đầu nức nở……nhóc cũng chẳng biết làm gì, chỉ đỡ nó….

-………..

-Các con ………vào đây cho bác – Ông Hưng h mới lên tiếng.

Nó quay lưng định bỏ đi, chắc nó k thể đứng đây thêm 1p nào nữa.

-Vào giải thích cho rõ ràng rồi đi đâu cũng đc – Thái giữ nó.

-Nhưng…..- NÓi thế nhưng nó vẫn đi vào nhà

-Bác cũng k hiểu rõ chuyện của hai đứa lúc này nhưng có 1 số chuyện có thể cháu đã hiểu nhầm. Thật sự thì chuyện của bố mẹ cháu chẳng ai có thể lường trước được và cũng hoàn toàn ngoài dự kiến của tổng công ty. Việc di chúc của bố cháu sắp xếp từ trước cũng k ai biết cho đến khi phía bên luật sư thông báo. Bác hoàn toàn bất ngờ trước quyết định của bố cháu….và

-Bác k biết hay đã sắp xếp từ trước? xin trả lời cháu thật lòng….

-Bác hoàn toàn k biết trước tai nạn máy bay thì sao có thể chuẩn bị di chúc. Bác k nghĩ cháu lại nghĩ về bác như thế. Và cũng k nghĩ cháu đã cảm thấy khó khăn như thế..

-Tại sao bác lấy cả nhà của cháu nữa….cháu k hiểu, nơi ấy gắn liền với kỉ niệm về gia đình cháu…..- nước mắt nó vẫn k ngừng tuôn ra.

-Nhà vẫn đc để lại cho cháu nhưng bác và mẹ Lâm đã thỏa thuận như thế để có người chăm sóc cho cháu, chỉ có phần cổ phiếu của bố cháu trong công ty giao lại cho bác quản lí đợi đến lúc cháu đủ tuổi thì chuyển nhượng lại cho cháu theo yêu cầu của bố cháu trong di chúc.

-Nhưng ….nhưng….k phải là nhà và tài sản h đứng tên bác hết sao?

-Cháu nghe ở đâu tin đó hả, sao có thể như thế?

-Là …là cô Lan, thư kí của bố cháu……nhưng cháu hoàn toàn k hiểu gì cả,……

-Đc rồi, mọi chuyện sẽ giải quyết sau, h cháu phải bình tĩnh đã mới giải quyết đc mọi việc….Thái sẽ đưa cháu về…

-Nhưng ..mọi chuyện chưa rõ ràng, cháu k muốn đi đâu cả……..

-Thái, con nghe rõ rồi chứ……..h Linh đang rất xúc động, chư thể nói gì trước cả, cháu nên bình tĩnh đã.

…………

Nó vẫn ngồi sau lưng Thái nhưng lần này nó k dám nhìn, chỉ cúi gằm mặt xuống, k đc nhìn- nó cứ tự nhủ như thế nhưng rồi cuối cùng nó lại nhìn lên. để rồi cuối cùng lại bịt miệng khóc hưng hức k thành tiếng, cứ tắc nghẹn ở cổ.Chẳng nhẽ nó lại sai sao? Chẳng hiểu gì cả. Nó sai? Nó làm nhóc tổn thương? Hay nó lại bị lừa 1 lần nữa? Thật là rắc rối.

-Anh về đi.

-Anh….k biết đã có chuyên gì, nhưng nếu anh đã sai thì…..cho anh xin lỗi và hi vọng em nói hết với anh để anh có thể giúp, chứ đừng cứ giữ trong lòng như bây giờ….

-…….

-Ngủ sớm đi nhé!

Nhóc gọi với theo khi nó bước vào trong nhà, nhưng con bé có vẻ để ngoài tai hết. Nó đi mà k nhìn đường, cứ cúi xuống nhìn chân nó rồi lại lảo đảo….

-Á, em k nhìn thấy đường chắc- nó va vào anh rồi.

-……xin lỗi… – Nó lại cắm mặt đi tiếp

-Này, sao thế hả – Anh kéo nó lại.

-….. – nó nhìn anh rồi hất tay anh ra

Hình như mắt nó đỏ, lại có chuyện gì thì phải, Lâm vừa nghĩ thế thì chạy một mạch về phòng anh, vội vàng mở cửa ban công, nhìn xuống dưới….Có tiếng khóc.

-Biết ngay mà…cái con nhỏ này….haizzz

Nó lại bó gối, và tất nhiên là khóc nức nở.

-Này, anh ở trên này này, lại làm sao đấy, Linh ới ời

Nhưng nó có vẻ k nghe thấy, vì nó đang đeo headphone mà.

-Này, này, bơ anh em thế hả….

Lâm vẫn cố gọi và vùng vẫy nhưng có vẻ con bé vẫn lặng thinh.

Cho đến khi……

Nó nhìn thấy tờ giấy gấp 4 đung đưa trước mặt nó, được buộc vào 1 sợi dây nhỏ thả từ trên ban công tầng trên xuống, cứ giật rồi lắc lư. Nó với rồi mở ra. Cái tờ giấy đấy viết thế này :

>Anh gọi rát cả cổ rồi, bê ngay cho anh cốc nước lên đây ( giật cái dây để anh biết đường mà kéo lên :))

>Em đang đeo phone. K muốn nc đâu. – Nó viết lại rồi giật giật cái dây.

>Lại sao nữa, nói ra xem nào.

>K sao cả, chỉ hơi mệt tẹo. ngủ đi anh. em k nc bh đc.

>Nói ra xem nào, cứ làm người khác tò mò là sao?

>Anh lì lắm á.

>Kệ anh. nói đi

>Em chia tay Thái rồi.

>Tiếp xem nào.

>Có thế thôi.

>Why?

>K yêu nữa.

>Hôm nay sn nhóc? Em đùa anh à?

>K đùa.

>CHo anh lí do hợp lí hơn đi.

>Chỉ đơn giản là k yêu nữa thôi, có gì sao

anh?

>Nhưng sao lại đúng vào sn, thế thì rất đau đấy, em..k dấu anh chuyện gì chứ?

>K.

>Thật chứ?

>Thật.

>Có gì thì nói ra đi, đừng dấu, anh lạ gì em

nữa?

>Chả nói nữa, anh có tin đâu.

>Em có yêu Thái thật lòng k vậy? Sao chia tay như thế, k đáng đâu, em nên suy nghĩ kĩ, nếu chỉ xích mích nhỏ thì nên rộng lòng, k thì hối hận đấy.

>Em ngủ đây.

>Ừ.G9

Lâm chờ mãi, chắc con bé ngủ thật rồi, k thấy dây giật lại. anh thắc mắc k hiểu có chuyện gì, anh hiểu nó, dù k phải hiểu tất cả nhưng cũng đủ để chắc chắn nó k phải là người suy nghĩ thiếu chín chắn. Sao nó làm thế. Chúng nó vốn yêu nhau. Chỉ nhìn thôi ai cũng biết hơn nữa nhiều lần anh tức giận chỉ vì chúng nó có cử chỉ thân thiết trước mặt anh. Vậy cũng đủ hiểu ty của chúng nó. Vậy mà h nó độp một câu chia tay như vậy. Chắc chắn có chuyện, anh sẽ tìm ra. Nó có vẻ thiểu não hơn