
ũng không hay biết gì. Vốn cứ nghĩ rằng sẽ có một trận thủ túc tương tàn, tranh giành quyền lực và tài sản, nên từ đầu anh đã chuẩn bị tâm lí sẽ kề vai sát cánh chiến đấu với anh đến cùng, kết quả là ngay từ đầu Lăng Thái đã có ý định từ bỏ. …Buồn phiền là vì, anh là trợ lí của Lăng Thái, nhưng cũng là nhân viên của Lăng Thị, nếu sếp đi, một mình anh ở lại còn có ý nghĩa gì? Như vậy chẳng phải có nghĩa là anh đã thất nghiệp sao?“Sếp, vậy tiếp sau đây anh định quay về châu Âu hay là…” Lục Lộ lo lắng gặng hỏi.“Bên đó sớm đã đi vào quỹ đạo, tôi có qua đó hay không cũng không quan trọng.”Lục Lộ nghe thấy vậy rất vui mừng, nói rằng cho dù thế nào cũng sẽ đi theo anh, bất luận là anh muốn sang Hằng An chủ trì đại cục, hay là mở công ty mới.Lăng Thái gõ nhẹ lên đầu gối, mỉm cười từ từ lên tiếng, “Chuyện tôi muốn làm tiếp theo đây, e là anh không có hứng thú.” Nói đoạn, anh ngoảnh đầu nhìn về phía cô gái với mái tóc màu nâu đang ngồi kế bên.Cô đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm những bóng nhà cao tầng vụt qua trên đường. Mái tóc dài bay nhẹ trong gió, cuộn mềm như từng đợt sóng, khuôn mặt trẻ trung sôi nổi thường ngày giờ yên lặng, trầm mặc đến bất thường, không biết đang suy nghĩ điều gì.“Em sao vậy?” Ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên mái tóc cô, “Vẫn còn lo lắng chuyện gì sao?”“Em có gì đáng phải lo lắng kia chứ, anh lợi hại như vậy cơ mà.”Tất nhiên là Lăng Thái hiểu được những hàm ý trong câu nói đó, anh không lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười thật đẹp.Sau đó, vị luật sư kia xuống xe, Lục Lộ đưa hai người thẳng tới nơi này. Lăng Thái nói với người trợ lí đã theo mình nhiều năm, từ giờ phút này trở đi, đây sẽ là nơi làm việc mới của anh.“Chỗ này hình như hơi nhỏ, sếp định kinh doanh qua mạng sao?”Lăng Thái bật cười, “Là một phòng triển lãm tranh.”“…”Hôm đó ngay cả khi rời khỏi, Lục Lộ cũng chưa hết bần thần. Người sếp mà anh ngưỡng mộ, từng hô mưa gọi gió trên thương trường, giờ đây lại muốn dành cả tương lai cho một phòng tranh nhỏ bé như vậy hay sao? Anh thật sự không tài nào hiểu nổi.***Trực giác của Lăng Thái không hề sai, Nguy Đồng quả thật đang không vui, hay nói đúng hơn là đang rất tức giận.Ba ngày nay, cô ăn không ngon ngủ không yên, suy nghĩ lo lắng cho anh, nhưng đến hôm nay lại hay tin, ngay từ ngày đầu anh đã bình yên vô sự.Điều đáng hận là, cả ba ngày nay, anh không hề báo tin về cho cô. Cứ bỏ mặc cô lo lắng như vậy, quá đáng, thật là quá đáng!Nguy Đồng dựa người bên chiếc cửa kính, ngắm nhìn dòng người xuôi ngược trên đường. Tình cảm, sự tin tưởng cứ giày vò trái tim cô. Phải, cho dù anh không thích cô, cho dù anh không dành cho cô thứ tình cảm mà cô đã trao anh, nhưng cho dù thế nào hai người cũng là vợ chồng, cùng chung sống lâu như vậy, anh lại thản nhiên không báo tin về cho cô. Thật là quá đáng! Quá đáng không thể chấp nhận được!Bước chân Lăng Thái dừng lại bên cạnh cô, ngón tay thon dài vuốt mái tóc cô như một thói quen, “Em đói chưa, chúng ta đi ăn trưa nhé?”“Anh đã không có chuyện gì, tại sao không liên lạc với em?” Nguy Đồng vốn là người không che giấu được cảm xúc của bản thân, huống hồ cô cũng không muốn giấu.Anh không trả lời, cô tức giận quay người lại, “Đến lúc này mà anh còn yên lặng như vậy là để làm gì? Không thấy em đang rất tức giận sao? Em biết hai vợ chồng chúng ta chỉ là trên danh nghĩa. Nhưng lần này anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không? Vì anh, cả ba ngày nay em ăn không ngon ngủ không yên. Anh… Thôi bỏ đi! Bây giờ có nói những điều này thì cũng không có ý nghĩa gì. Dù thế nào thì anh cũng không thích em, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm xem cảm giác của em thế nào. Tự nhiên nổi nóng với anh như vậy, đúng là em đã gây sự vô cớ.”Cô hất mạnh bàn tay đang đặt nhẹ lên mái tóc mình, xoay người định bỏ đi, nhưng đã bị anh ôm từ phía sau, thật chặt.Vòng tay to lớn, rắn chắc, giữ chặt cô trong lòng mình. Sự ấm áp đó, hơi thở đó, sự tiếp xúc đó sau bao ngày chung sống đã trở nên quen thuộc như chính một phần không thể thiếu trong cô, khiến cô chờ đợi, khiến cô hạnh phúc. Cô rất thích anh, rất rất thích anh.Bờ môi mềm mại khẽ đặt lên cổ cô một nụ hôn thật dịu dàng, giọng nói trìu mến thì thầm bên tai cô, “Sao em biết anh không yêu em?” Cô không nghe nhầm, từ cô dùng là “thích”, còn từ anh nói với cô lại là “yêu”.Giây phút đó trái tim cô loạn nhịp, câu nói đó khiến cô hạnh phúc ngỡ như mình đang mơ.“Anh… anh đang nói gì vậy?”Lăng Thái khẽ mỉm cười, nụ cười điềm nhiên đẹp hút hồn của thường ngày, nhưng hôm nay dường như còn mang thêm vị ngọt của tình yêu. Không yêu, không yêu, sao có thể không yêu được chứ?Từ lâu anh đã yêu cô, yêu cô say đắm, yêu cô hơn cả chính bản thân mình rồi. Cho dù ban đầu, có thể chỉ là vì trách nhiệm. Từ khi nhận ra cô, anh đã quyết định sẽ lấy cô làm vợ. Nhưng cũng chính trong ngày hôm đó, anh đã bị lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm của cô làm rung động. Trong những giờ phút nguy hiểm, cô không lựa chọn tháo chạy một mình, sự gan dạ đó thật hiếm thấy trong giới phụ nữ.Cô rất xinh đẹp, rõ ràng là chỉ cần dựa vào khuôn mặt và thân hình đó là có thể có