
lại rót đầy một ly. Lăng Thái cười, lại một hơi uống cạn.Như vậy, trong một bữa ăn, anh trước sau uống hết ba bốn chai rượu nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Cô thầm khâm phục tửu lượng của anh, kết quả khi bữa tiệc kết thúc, còn chưa tới cửa khách sạn anh đã lăn ra ngủ trên xe.Người ta thường nói, từ cách uống rượu có thể thấy được nhân phẩm, Lăng Thái uống say thật yên lặng, ánh mắt lạnh lùng ngày thường sau khi nhắm lại, cả khuôn mặt tỏa ra vẻ thanh tú dịu dàng. Chiếc xe hơi run lắc, thân thể của anh dao động, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Nguy Đồng.Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng và hàng mi dày của anh. Sức nặng trên vai khiến cô có hơi khó chịu, vừa định cẩn thận đẩy ra, chiếc điện thoại trong tay vang lên.Cô vui vẻ, tưởng là Lăng Lạc An, kết quả là Hình Phong Phong gọi điện tới, tìm cô cuối tuần uống trà. Cô không có tâm trạng, nói vài câu rồi cúp máy.Vì bận công việc, điện thoại thường xuyên rung. Cả ngày trời, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Tên Lăng Lạc An kia thật sự không gọi cho cô. Thật đáng ghét!Xe chạy dọc theo bờ biển, một bên là khách sạn đèn đuốc sáng rực và những quán ăn đêm, một bên là biển lớn thâm tịch. Nguy Đồng suy nghĩ hồi lâu. Rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện cho Lăng Lạc An.Một lát sau, có tiếng bắt máy, bên đó truyền đến giọng nữ giới. Đầu bên kia thật yên lặng, không giống như ở bên ngoài. Cô gái giọng nói dễ thương, hỏi cô tìm ai? Sau đó nói cho cô biết Lăng thiếu gia đang tắm, cô sẽ báo cho anh ấy có người gọi tới.Cô gái kia nói xong liền cúp máy, thái độ như nắm được phần thắng, Nguy Đồng cúp máy trong trạng thái vô cùng bực tức.Ném mạnh điện thoại xuống dưới chân, vừa quay đầu lại, Nguy Đồng phát hiện Lăng Thái đã tỉnh, trong xe yên lặng như vậy, lời của cô gái kia anh không có lý nào lại không nghe thấy. Anh ngồi thẳng người, ánh mắt lãnh đạm dừng lại trên người cô một lúc, sau đó nhặt điện thoại lên, để vào tay cô.Thấy Lăng Thái không nói gì, Nguy Đồng không nhịn được nữa nói, “Lăng tổng, anh có lời gì cứ nói đi!”Anh hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn cô suy đoán, khóe môi khẽ cong, “Bảo tôi nói, nói cái gì? Không phải cô tự chọn sao? Người luôn bảo vệ từng câu từng chữ cho cậu ta trước mặt tôi chính là cô. Cô nói đi, là chuyện của hai người, cô muốn đính hôn.”“Cho nên bây giờ anh vui sướng khi người khác gặp họa?” Cô biết rõ mình đang giận cá chém thớt, song cô không nhịn được….“Vốn là chuyện trong dự liệu.” Anh dựa vào lưng ghế vươn đôi chân dài, ngón tay đặt trên đầu gối, “Không có gì bất ngờ cho nên cũng không có gì để nói.”“Anh nói thật thoải mái.”“Nguy Đồng.” Anh đột nhiên gọi cả họ tên cô, khiến cô giật mình. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Lăng Thái gọi thẳng tên cô. Anh xưa nay là lãnh đạo cấp cao nhất, đa phần đều đối thoại trực tiếp, tên người khác với anh chẳng có tác dụng gì.Đôi mắt đen láy được ánh nắng từ ngoài xe chiếu vào càng trở nên tối hơn, anh nghiêng người, đỡ lấy mặt cô, không nói lời nào hôn cô. Nguy Đồng kinh hãi mở to mắt, khi cảm thấy đầu lưỡi mềm mại đầy mùi rượu của đối phương chạm vào đầu lưỡi mình mới vội vàng đẩy ra, “Lăng Thái!”Anh vẫn nghiêng người, nhưng không có ý tiếp tục, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua đôi môi ẩm ướt của cô, cảm giác được hơi thở của mình trên đó, môi lại hơi mấp máy.Trong chiếc xe tối tăm, anh nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô, thản nhiên nói, “Như thế… cho dù tối nay cậu ta ở đâu, làm gì với ai, em cũng không bị thiệt.” CHƯƠNG 19: PHÍA SAU SỰ NGỌT NGÀOBị Lăng Thái cưỡng hôn, tức giận cả ngày trời nhưng Nguy Đồng cũng không dám ra tay với vị sếp lớn này.Thật sự không hiểu nổi bản thân đã bị làm sao, khi ở bên cạnh Lăng Lạc An, chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay diễn ra như cơm bữa, nhưng khi đối diện với chú của anh ấy, cô lại không dám ra tay nữa.Sau khi Nguy Đồng về phòng không bao lâu thì Lăng Lạc An gọi điện lại cho cô.Giọng nói anh hơi khàn, ngữ điệu lạnh lùng, kiêu ngạo hỏi cô có chuyện gì. Có chuyện gì? Người đã bỏ mặc cô trong khách sạn cả ngày trời có phải đã bị mất trí nhớ rồi không?Nhưng hiện tại điều cô muốn biết nhất không phải chuyện đó, “Lăng Lạc An, cô gái vừa nghe điện thoại vừa rồi là ai?”Hình như anh có chút khó chịu, tùy tiện trả lời một từ lạnh tanh “Bạn”, rồi lại vẫn câu hỏi đó, hỏi cô gọi anh có chuyện gì. Lửa giận trong lòng Nguy Đồng lại bừng bừng, nói không có chuyện gì, rồi lập tức tắt máy….ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜Tên Lăng Lạc An đáng ghét, cho rằng cô dễ bị bắt nạt sao?***Cuối tuần trở lại thành phố Z, khi uống trà cùng Hình Phong Phong và Tô Sung, Nguy Đồng đem toàn bộ chuyện đó kể lại cho hai người nghe, cả hai cùng tròn mắt nhìn cô, hỏi cô tại sao lại tắt điện thoại như vậy.“Lúc đó cậu nên tra khảo anh ta cho ra lẽ, chuyện qua rồi muốn truy cứu lại thì rất khó!” Hình Phong Phong bắt đầu tẩy não cho cô.“Nói như vậy thì Lăng Lạc An có vẻ rất trăng hoa, có nhiều tiền thì phụ nữ cũng nhiều, cậu nói xem có phải anh ta lại… bồ bịch bên ngoài không?” Tô Sung tuy thích tiểu thuyết ngôn tình, nhưng cũng không chịu nổi loại đàn ông đó…“Anh ta dám!” Nguy Đồng n