
đâm thũng thuyền Titanic ^^ .
– Đồ con gái vô ý vô tứ .
Vừa đánh răng , vừa nghĩ lại cô càng thấy tức , tai anh ta hok chịu chốt cửa chứ có phải tại cô đâu đã vậy còn nói cô vô ý vô tứ nữa chứ : ” anh tưởng anh đẹp lắm chắc , xí òm ” ( đúng là dối long ) . Mà thôi mặc kệ , giờ cô phải đến trường rồi , ít nhất cũng không phải **ng mặt anh ta 24/24 . Vậy là quá happ y rồi . Vừa chạy trên chiếc xe đạp cô vừa hát những bài hát không rõ
—————————————
<< Hum nay là ngày thứ 2 anh Ken về VN .
Sao vậy nhỉ ? Mình tưởng sẽ vui lắm cơ . Anh Ken bị sao á . Chẳng lẽ anh Ken quên mình thật , hay ...sao 10 năm xa cách tính của anh Ken đã khác .
Bùn thiệt ! Mình nên làm sao đây , hay là anh Ken có chuyện khó nói với mình đâm ra khó tính nhỉ? Chậc ! Hông biết phải làm sao nữa . Hay giờ mình " thân phận thấp kém nên anh ý không mún chơi với mình như hồi bé " .
Hông ! không thể như thế , lúc trước anh ý thương mình lắm cơ mà . Mình không tin anh ý thay đổi . Mình sẽ tiếp cận anh ý , hoặc làm anh ý thương mình như hùi trước kìa . Tại mình còn thương anh ý lắm mờ . Hix , ...bùn , ước gì đây chỉ là ác mộng thôi nhỉ , giống phim Hàn ý. hì hì .....>>
Đang hí hoáy vít nhật kí thì một ” luồng gió lạnh thổi sau lưng ” và giọng nói ” băng giá ” phát ra :
– Này ! Cô đang làm gì mà cặm cụi thế hả ?
Linh giậc mình , cô đóng quyển nhật kí cái rụp , quay lại làm mặt ” ngố ”
– Đâu…đâu có gì đâu .
– Nè ! Tôi cho cô đó để tiện bề liên lạc . Mà tuyệt đối không được cho ai số nha chưa . Chỉ dùng để liên lạc giữa cô và tôi thôi .
Nói xong đi một lèo vậy đó =.=’ . Linh đi đến chiếc giường . Hoàng tặng cô một chiếc điẹn thoại màu trắng , thật xinh và rất hiện đại . Chắc hẳn mắc tiền lắm . Sao anh lại mua cho cô cái điện thoại mặc tiền như vậy . Linh cười mĩm , cô nghĩ anh còn thương cô thật , và biết rõ sở thích của cô , cô thích màu trắng mà . Linh đem niềm vui này vào giấc ngủ .
————————————-
Mở mắt dậy , Linh hoảng hồn vì mình dậy quá muộn , cô lật đật thay đồ rồi ba chân 4 cẳng lây xe đạp chạy đến trường . May quá , cô vừa qua cổng thì tiếng trống vang lên , nếu lúc nảy mà cô chậm chân một lúc thôi thì đã ở ngoài rồi . Trường Linh rất nghiêm khắc và lí do đó chính là do trường cô là trường danh tiếng nhất Sg . LÀ ngôi trường mà cô đã ao ước và phải học cật lực lắm mới vào được ( vậy mà hôm qa có người chê ^^ ) nên Lnih rất tự hào được học trong trường này .
Đang chăm chú lắng nghe cô giảng thfi điện thoại trong túi quần Linh rung lên từng hồi . Lúc sáng trước khi đi cô đã tắt chuông Linh đã tắt chuông . Hôm nay quả là may mắn đối với cô .
<< Giải lao , mua đồ ăn đem lên sân thượng F11 cho tôi , chậm quá 10p là cô toi >>
Tin nhắn đầu tiên mà đáng ghét thế đấy .
——————————————
Bắt người ta mun đồ ăn mờ đợi 10p hẻm nỗi .
Tùng ! Tùng ! Tùng !
Chỉ chờ có thế , Linh tức tốc chạy như bay xuống căn tin mua nhanh kẻo ” chen không kịp ” rồi chạy lên sân thượng . Vừa cầm đồ ăn , vừa nước uống , Linh cảm giác chân minh là một thanh chì nặng trịch . Lếch được lên sân thượng mà mồ hôi cô ướt hết cả áo ( 5 tầng chứ phải ít đâu ) .
– Hộc…hộc…đồ ăn…của anh …nè.._ Nói mờ thở hông ra hơi lun ( khổ thân =.=’ _
– May cho cô đó , nếu chậm nữa giây nữa thôi thfi cô thành người nỗi tiéng rồi .
Vừa ngồi xuống , Hoàng lại làm cô giậc mình bằng tiếng hét muốn lũng màng nhỉ .
– NÀY ! Sao cô lại mua đồ ăn có chất chất béo cho tôi vậy hả ?
– Sao tôi biết được , anh có nói cho tôi biết anh hok ăn được đồ ăn có chất béo đâu .
Hoàng chụp lấy đồ ăn trên tay Linh .
– Vậy cô ăn đồ ăn của tôi còn tôi ăn đồ ăn của cô ._Vừa nói vừa sực .
– Nhưng …nhưng tôi củng không ăn được _Mặt thộn ra một cục .
– Ráng chịu .
Linh đành cầm chai nước uống cho đở đói _Xong rồi cô nói .
– Anh ăn no chưa ?
– Rồi ! Sao ?
– Tôi xuống nha . Tôi vào lớp ngủ một chút . Còn một tiếng nữa là vào học rồi .
[ Mình nói rõ ở đây một chút nha. Trường của Lnih bắt đầu học từ 8h sáng cho đến 4h chiều và được giải lao vào 11h30 cho đến 1h . Nói thế cho các bạn khỏi thắc mắc '>
– Đứng lại đó ! Ai cho cô đi mà đi hả . Lại đây !
Mặt Linh méo xệch nhưng cũng phải tới .
– Ngồi xuống ._ra lệnh thế đếy
Thì ngồi .
– Duỗi thẳng chân ra ( làm gì thế không biết )
Thì duỗi .
Và cuối cùng đó là ..Hoàng gối đầu trên đùi Linh . Chậc , Linh ú ớ vài tiếng rồi cũng thôi .
vừa đặt đàu xuống mà Hoàng đã ngủ rồi . Linh thì không ngủ được , ngồi kiểu đó mà ngủ được mới lạ . Khẻ nhìn khuôn mặt của Hoàng , khi cậu nhắm mắt lại rồi thì cậu vẫn giống trước kia lắm . Tất cả như chưa có gì thay đổi .
——————————————
– Nè ! Anh làm chân tôi buốt rồi đấy ! Dậy đi sắp vào lớp rồi đấy .
Hoàng khẻ cựa người :
– Từ đi Bi , anh đang ngủ .
Rồi bổng như nhận ra mình nói cái gì đó . Hoàng giậc mình , ngồi bật dậy :
– Thôi , tôi xuống đây .
Linh vẫn ngồi đó , câu nói đó như đập vào mặt Linh . câu nói đó cô nhớ là câu nói mà lúc xưa cô thường xuyên nghe thấy khi chạy lên đánh thức Hoàng vào mỗi buổi sáng . Chắc chắn Hoàng vẫn như lúc xưa , nhưng sao anh lại tỏ ra lạnh lùng với cô nhỉ ? Linh băn