XtGem Forum catalog
Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322953

Bình chọn: 9.5.00/10/295 lượt.

h tất cả những gì chàng đã thấy đã nghe về nàng để đối xử dịu dàng với nàng như thế. Và chỉ có tình yêu mới khiến cho chàng chịu đựng những lời cay đắng phũ phàng của nàng hết lần này sang lần khác. Nghĩ đến đó, nàng bất giác thở dài:

– Hôm nay em đã rất tệ với mình.

Thanh lắc lắc đầu, tì má vào mái tóc rối, ôm vai nàng vỗ nhè nhẹ như ru ngủ. Chàng biết, hắn đã làm nàng tổn thương, thậm chí là hoảng loạn. Và nàng đã làm những việc bất cần, đã nói những lời gai góc để trấn áp tâm trạng đau đớn của chính mình. Vân nhìn gương mặt tĩnh lặng của chàng, thì thầm:

– Mình kể cho em nghe chuyện của mình đi.

– Chuyện gì?

– Chuyện của mình, gia đình mình.

– Em cũng biết rồi mà… Bố mẹ anh lấy nhau vì tình cảm nhất thời, về sống chung mới biết là không dung hoà được. Anh mới ra đời là bố mẹ ly thân. Anh tròn ba tuổi, mẹ giao anh cho bố, bỏ đi xuất khẩu lao động, ít lâu sau thì gửi đơn ly hôn về. Anh sống với bố, cứ như vậy đến tận bây giờ.

– Bố mình chỉ biết có xe Vespa và đồng hồ cổ, mình làm thế nào mà được thế này? Ý em là mình vẫn khôn lớn, học hành…

– Anh được thế này là nhờ ông nội – Thanh với tay lấy chiếc ví mở ra chìa trước mặt nàng tấm ảnh đen trắng chụp một ông già và một cậu bé sún răng cầm bằng khen – Ông chẳng nề hà gì. Ông đi xin sữa, quấy bột, chăm anh ăn uống, tắm rửa, giặt giũ, rồi dạy anh học, đi họp phụ huynh, đạp xe chở anh đi thi… Đến khi ông già yếu rồi mất thì anh tự lo cho mình.

Nàng cầm lấy chiếc ví đã sờn, ngắm nghía tấm ảnh cũ, buột miệng:

– Mình rất xinh trai… Bây giờ vẫn thế.

Thanh cười hiền hiền, chàng định lấy chiếc ví thì Vân đã lật sang ngăn còn lại. Ở đó có một bức ảnh của nàng. Nàng bước đi giữa bãi đá cổ lộng gió, tóc bay loà xoà và vẻ mặt ngênh ngáo đầy ghen tức. Hình như khi ấy Esmeralda Hiền đang làm mẫu hay ưỡn ẹo gì đó và thu hút hết sự chú ý của mọi người, thế nên không một ai, kể cả nàng, biết là bức ảnh này tồn tại trên đời.

Nàng chạm vào lớp nhựa trong của ngăn để ảnh, nở nụ cười chẳng rõ vui buồn:

– Mình chú ý đến em từ lúc em ghen tị ngấm nguýt như thế hay sao?

– Không, anh thích em từ ngày đầu tiên gặp.

– Khi em bảo chỗ mình ngồi có mùi chuột chết ấy à?

– Ừ.

– Mình dở hơi!

– Cả lúc em vừa đi vừa ăn kem rồi lườm người đi đằng trước và cởi hẳn áo ngoài ra mặc áo hai dây sang đường để vứt que vào thùng rác nữa.

Vân thoáng đỏ mặt ngượng ngùng. Khi làm trò nhố nhăng ấy, nàng đã chẳng thèm để ý đến xung quanh. Thanh cười nhỏ:

– Ngay lúc nhìn thấy em lườm mấy cô váy đầm ăn diện phía trước, anh đã đoán em sẽ làm gì đó như mở thêm cúc hoặc buộc vạt áo lên rồi.

– Vậy mà lần ở Millenium em lại còn vờ vịt đoan trang bảo không tiện cởi áo giữa đường để “làm hàng” với mình nữa chứ. Mình nhớ không?

– Anh nhớ – Thanh ve vuốt cánh tay nàng, giọng chàng thủ thỉ – Anh thật sự yêu em cũng từ hôm ấy.

Nụ cười mơ màng bỗng nhiên tắt lịm trên môi Vân, nàng cười nhạt:

– Vì thấy không xong với Hạnh Phương chứ gì?

Không để chàng kịp trả lời, nàng vùng ngồi dậy, xoay tấm lưng trần về phía chàng, cất giọng trống không lạnh lùng:

– Xong nợ rồi, mặc quần áo đi về đi.

Thanh chưa thể đọc được ý nghĩ ẩn chứa trong câu nói ấy, chàng vòng tay ngang ngực Vân định kéo nàng trở lại nhưng nàng lập tức hất mạnh ra.

– Anh làm em khó chịu à? – Chàng hỏi trong sự ngỡ ngàng.

Không ngoái lại, nàng đi thẳng vào phòng tắm, buông thõng một tiếng “ừ”. Tròng vội chiếc quần jeans, Thanh đuổi theo nàng, cửa phòng tắm suýt nữa đóng sập vào tay chàng. Vân trừng mắt nhưng Thanh vẫn không buông tay khỏi cánh cửa phòng. Nàng nhìn vào cổ tay nổi gân của chàng, nhếch môi:

– Hay là muốn lần nữa?

Quay trở lại giường, nàng tránh nhìn vào mặt chàng, ngồi ngả xuống đệm:

– Đây, làm gì thì làm, nhanh nhanh lên!

Thanh đi theo nàng nhưng không ngồi xuống mà đứng sững cạnh giường. Chàng vẫn không thể lý giải thái độ cáu bẳn rồi bất cần đột ngột của nàng.

– Em sao thế?

– Không làm sao cả

– Vừa rồi em còn rất bình thường cơ mà? – Chàng cúi xuống.

– Thì bây giờ vẫn bình thường!

– Không, em đang bực, hoặc đang giận – Thanh lắc đầu vẻ không tin – Nói cho anh nghe đi, anh đã làm gì để em không vui?

Chàng cố nhìn thẳng vào mắt nhưng nàng đã chao nghiêng người tránh né. Chàng tiến thêm một bước ôm lấy vai nàng.

– Đồ điên! – Vân đẩy chàng ra, xẵng giọng – Đi ra!

Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Thanh, Vân bật cười khanh khách:

– Ngây thơ vô tội thật!

Đứng hẳn lên, nàng với tay lấy chiếc áo lót tròng vào người với vẻ bất cần. Còn đang cố với ra sau lần chiếc móc nhỏ, nàng thấy tay mình nhẹ bẫng. Thanh giúp nàng gài lại áo rồi tranh thủ hôn lên gáy nàng. Vân quay ngoắt lại nói mỉa mai:

– Thành thạo thế này mà dám bảo là chưa biết sex là gì. Xem ra mình cũng chẳng thật thà cho lắm, nhỉ!

Chàng chưa kịp nói lời nào thì nàng đã cởi chiếc áo ren vừa mặc ra, quay lại giơ nó lên trước mặt chàng cười sặc sụa:

– Ha ha, đừng tìm cách giả vờ với em! Gà mờ thật thì không biết cách cài khoá underwear cho bạn tình như mình đâu.

Rồi chẳng đợi câu trả lời xác nhận của chàng, nàng nhìn khắp người chàng bằng ánh mắt mơn trớn lả lơ