
công nghiệp năm thứ nhất đang cần làm thêm, chép tranh thuê cũng là một lựa chọn không tồi. Tiền trong túi giờ không đủ cho một chuyến xe buýt, cũng may là nàng biết lối tắt thông từ ga Trần Quý Cáp ra Nguyễn Thái Học. Chẳng biết giờ này còn ai ở đó để giao việc cho nàng không.
Những phiên bản Mùa thu vàng, Hoa diên vỹ hay Thiếu nữ bên hoa huệ chỉ giúp Vân không ngất xỉu giữa đường vì đói và đỡ cho nàng khoản tiền giấy tiền màu đi học chứ chẳng giúp nàng trở thành sinh viên gương mẫu trong việc hoàn thành học phí được. Những tờ thông báo nhắc nhở của nhà trường cứ liên tiếp đưa tới từng lớp. Và tất nhiên chúng không ghi thiếu tên nàng.
Cố gắng liên lạc về nhà hỏi thăm bệnh tình của mẹ với hy vọng mong manh là bà đã bình phục phần nào, nàng vấp phải bức tường lạnh nhạt mà dượng và đứa em trai kế dựng lên quanh bà. Người hàng xóm nhiệt tình hỏi han cũng chỉ nhận được những tin tức sơ sài từ miệng hai đứa em nhỏ ngơ ngác rằng mẹ đã tỉnh nhưng vẫn yếu, vẫn mệt và chưa được về nhà. Vân thậm chí đã viết thư gửi về địa chỉ bệnh viện, nhưng chỉ có một sự im lặng đáng sợ đáp lại nàng. Thế là trong buổi chiều ảm đạm cuối đông ấy, nàng đã…
* * *
Người đàn bà có đôi mắt sắc như dao cau đứng lên khỏi salon. Nhìn soi mói vào từng đường chỉ trên áo nàng, bà ta cất giọng hỏi han đon đả chân tình:
– Sinh viên Mỹ thuật thời trang à? Thật là phù hợp quá… Bố cháu là người Phúc Kiến ư? Khéo lại là chỗ thân quen cũng nên.
Vân gượng cười méo xẹo. Nàng vừa cuốc bộ từ nhà trọ lên tận Hồ Tây, chiếc bánh ế lúc trưa dường như đã biến mất không tăm tích. Cái đói và cái mệt làm sắc mặt nàng đã trắng giờ lại càng trắng bệch hơn. Người đàn bà tự xưng là trưởng phòng nhân sự hết vuốt tóc lại nắm tay nàng, vẻ mặt và cử chỉ tỏ ra hết sức ân cần. Trao đổi thêm vài câu tiếng Anh tiếng Trung, bà ta gật gù với vẻ khá hài lòng:
– Mặt cháu không có nét lắm nhưng chúng ta sẽ có chuyên viên trang điểm. Dáng người và trình độ như vậy là quá mỹ mãn rồi. Giờ chỉ còn chờ giám đốc đồng ý nữa thôi.
Vừa lúc đó chiếc xe loại bảy chỗ đỗ xịch trước thềm. Một người đàn ông lớn tuổi bệ vệ bước xuống. Bà trưởng phòng cung cúc chạy ra cúi chào.
Vân khoác chiếc áo choàng lụa đi ra mở cửa sổ và đứng nhắm mắt hít thở không khí lành lạnh sau cơn mưa. Một lát, nàng quay lại nhìn người đàn ông trẻ đang ngồi im lặng trên giường, cất tiếng cười uể oải:
– Lão giám đốc đáng kính đấy là người lớn tuổi nhất trong số ba “người khách” của em hôm nay. Em đã từng coi lão ta như cha như ông, thậm chí còn kể chuyện gia đình mình cho lão ta nghe.
Thanh đứng dậy đến bên nàng, một tay bám vào chấn song cửa, một tay quàng nhẹ lên vai nàng. Vân quên mất là mình vừa dằn hắt chàng. Nàng đón nhận bàn tay ấy với vẻ nhu mì rời rã, tựa trán vào bờ vai có mùi mồ hôi nhàn nhạt của chàng, vẫn tiếp tục mạch câu chuyện:
– Lúc đầu mọi việc tương đối bình thường. Em cùng với chín người nữa được bố trí ăn ở tại công ty, hàng ngày có xe đưa đi “thực tế”. Người ta đem hàng kiện quần áo đến, chúng em phải tự chọn, tự là ủi và tự sửa cho vừa vặn. Những buổi đi làm mẫu ở ngoại thành có vẻ hơi đáng ngờ, nhưng bọn em chẳng đứa nào nhận ra, tất cả còn quá trẻ và nhiều tự ái, thích được nghe phỉnh nịnh thích tỏ ra là mình quan trọng. Không những thế, tiền thù lao còn khá cao. Kiếm được vài trăm nghìn một ngày, với em và nhiều người lúc đó là một giấc mơ. Nhưng chỉ sau vài buổi chụp ảnh mẫu ở ngoại thành như vậy, tất cả đã thay đổi…
Vân bật cười khan, tiếng cười nghe sắc nhọn như tiếng oán hờn:
– Thông báo tuyển người mẫu cho công ty may mặc thật ra chỉ là cái cớ để lão già tuyển hàng mới cho đường dây gái gọi cao cấp. Bọn em đã trở thành những mắt xích trong đó. Nhóm người mẫu được chia nhỏ ra “vì yêu cầu làm việc”. Em vì nói được tiếng Trung nên được tháp tùng sếp đi công chuyện. Và trong một lần đi công chuyện như thế, em đã thành đàn bà, với một chai nước pha thuốc ngủ, trên băng sau của một chiếc Mekong kín mít.
Thanh ôm ghì lấy nàng. Người run run như vừa trải qua một cơn chấn động nhưng nàng vẫn mỉm cười, đôi mắt càng ngày càng tối lại đầy chua chát:
– Em đã chẳng thể phản ứng vì không hề có bằng chứng gì của sự cưỡng đoạt. Lão già thậm chí còn gọi đấy là bước đào tạo ban đầu cho công việc. Em định bỏ đi thẳng thì lão đã ném ra tờ hợp đồng em ký đồng ý cộng tác hai năm cho công ty cùng bản kê những khoản em đã hưởng suốt mấy tuần trước đó, số tiền lên tới chục triệu đồng, bao gồm cả chi phí ăn ở. Vậy là em biết rằng mình chẳng còn đường nào để lùi.
Thanh đứng sững, vòng tay như cứng lại quanh người nàng. Chàng biết mình chẳng thể nói được điều gì, chỉ có thể lặng im mà nghe nàng kể. Những lời kể khô khan như thể bao nhiêu nước mắt và máu đã cạn rồi:
– Em nhắm mắt đưa chân, cầm những đồng tiền bán thân của mình để nộp cho nhà trường. Đã được tiếp tục học nhưng kỳ đó em chểnh mảng bê trễ. Thay vì học vẽ ở trường, em được lão già và lũ má mì dạy cách chiều chuộng đàn ông.
Nàng đi về phía giường, chống tay nửa nằm nửa ngồi, hất mặt nhìn lên:
– Mình thấy đấy, em đã tiếp thu tốt!