
ực kì bận rộn, trên thực tế anh là người đi ngủ muộn nhất trong doanh. Anh và Hải Mạt Mạt ở cùng một phòng, thường đến trời sáng mới tắt đèn. Mấy chục gã đàn ông lúc đầu còn không phục anh, giờ không thể không thừa nhận rằng đi theo anh đáng tin hơn đi theo gã bảo vệ kia nhiều.
Dần dần bọn họ cũng không còn nghi ngờ hay bất bình nữa.
Bởi vì có Hải Mạt Mạt, gian phòng Đường Ngạo ở có thể coi là gian thoải mái nhất trong vườn thú. Bên ngoài là phòng khách, vì anh thường làm việc nên cần cả ghế sa lon, bàn gõ. Đèn bàn, máy vi tính, máy in, máy đun nước v…v… đều đầy đủ hết.
Bên trong là phòng ngủ, lúc trước Ngô Bưu ở phòng này nên chăn đệm được chuẩn bị rất cẩn thận.
Trước kia ở cửa hàng nhỏ Đường Ngạo còn có thể nghĩ đến chuyện ‘hóng mát’, đến đây quá bận rộn nên cũng chẳng thèm đoái hoài tới. Cũng may Hải Mạt Mạt rất ngoan, lúc anh làm việc cô bé sẽ tự chơi với Gâu Gâu, không quấy rầy anh.
Có lúc nửa đêm cô bé tỉnh lại, Đường Ngạo còn đang ngồi bên bàn viết phương án dẫn nước, vẽ bản thiết kế đường ống. Đây vốn không phải nghề của anh nhưng trong doanh không có nhân viên chuyên nghiệp, anh chỉ đành tự mình làm lấy.
Những lúc như vậy Hải Mạt Mạt sẽ rót nước cho anh, sau đó chui vào trong lòng anh. Đường Ngạo ôm cô bé, cô bé ngủ cứ ngủ, anh làm thì cứ làm. Hai người không quấy nhiễu nhau.
Mùa đông dần qua, gió xuân thổi qua ngọn lá xanh. Vạn vật tỉnh giấc từ cái rét căm căm. Ôn Cát đã biết cười, có lúc còn quơ quơ cánh tay nhỏ nhắn mập mạp, cực kỳ đáng yêu.
Khi tất cả mọi người bận rộn gieo giống, Đường Ngạo vừa đi tuần tra vừa bắt đầu nghĩ chuyện khác. Đám người Tô Bách ăn uống điều độ đã bốn, năm tháng rồi, mặc dù thân thể đã có nhiệt độ, có nhịp tim, nhưng virus cũng không hề có dấu hiệu bị khống chế.
Bọn họ vẫn mang bề ngoài của zombie, động tác vẫn vụng về, đầu óc vẫn chập mạch.
Anh ôm Hải Mạt Mạt nhìn bọn họ tưới cây, không khỏi cố ý nói: “Mạt Mạt, chú Tô Bách và bọn họ vẫn không chuyển biến tốt.”
Hải Mạt Mạt cắn môi, từ từ rũ mắt xuống, không nói gì. Đường Ngạo nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Bọn họ rất đáng thương, nếu như Mạt Mạt biết làm thế nào để bọn họ khỏe lại thì nói cho ba đi?”
Hải Mạt Mạt lắc đầu, Đường Ngạo vỗ nhẹ lên má cô bé. Trong lòng anh đương nhiên cũng có tính toán, virus có liên quan đến Hải Minh Tiển, Hải Mạt Mạt lai lịch bất minh, lúc này cũng chỉ đành tìm đầu mối từ cô bé.
Thế nhưng con nhóc nhìn như ngốc nghếch này lại vô cùng kín miệng, không biết còn có bao nhiêu chuyện lừa anh.
Hải Mạt Mạt không lên tiếng, Đường Ngạo cũng không ép cô bé. Thật ra, những người này trở thành zombie có lợi với anh hơn là để họ khôi phục thành người. Bởi vì bọn họ là zombie, lại không muốn với làm bạn zombie nên chỉ có thể sống ỷ lại vào anh.
Một khi hoàn toàn khôi phục thành người, bọn họ có rất nhiều sự lựa chọn, lúc ấy lại không dễ quản lý nữa.
Anh vẫn ôm Hải Mạt Mạt tuần tra một vòng, tất cả mọi người đều làm việc hăng say. Rất nhiều động vật trong vườn thú đã bị Ngô Bưu giết rồi ăn thịt. Hiện tại chỉ còn lại một ít động vật ăn cỏ.
Đường Ngạo đứng ở đỉnh núi, có thể nhìn thấy đám động vật đi lại chơi đùa trong sân cỏ. Hải Mạt Mạt vô cùng thích nơi này, ngày ngày chơi đùa với động vật. Nhưng hôm nay hình như cô bé không có hứng, Đường Ngạo đặt cô bé xuống, cô bé liền ngồi im trên một tảng đá lớn bên cạnh.
Gâu Gâu công một con thỏ tới đây cho cô bé, cô bé cũng không có phản ứng.
Tất cả mọi người trong căn cứ đều biết ơn Đường Ngạo. Có thể nói là một mình anh đang chống đỡ căn cứ này, anh là đầu não của nơi này. Mọi người bình thường vẫn thân thiết gọi anh là Đường tổng, gọi Cầu Đại Vân là thủ lĩnh, gọi Tô Bách ‘Tang Sư’, gọi tên xấu xa Hải Lam kia là ‘Táng Tận Lương Tâm’. Vương Phượng bị gọi đùa là ‘Mẹ Tang’ bởi cô ấy lo quá nhiều chuyện.
[*'> Tang (Táng) trong từ Tang Thi – Zombie.
Nhân khí và danh tiếng dần dần tăng lên, càng ngày càng nhiều người tới căn cứ xin góp sức, không chỉ giới hạn trong phụ nữ, người già và trẻ nhỏ.
Đường Ngạo giao việc này cho Cầu Đại Vân. Những người mới ai có sức lao động thì ở lại vườn thú, yếu thì đưa đến xưởng gia công trong cửa hàng nhỏ.
Công việc ở nơi đó cho dù là người già hơn sáu mươi tuổi cũng vẫn làm được.
Tất cả hoa cỏ thực vật trong vườn thú bị nhổ hết. Hiện giờ cây là cây ăn quả, trong bồn hoa chỉ trồng dâu tây, dưa hấu, cà chua v…v… Quả thật giống một nông trường lớn.
Tất cả mọi người đều có việc để làm, không ai nhàn rỗi. Mọi người rảnh rỗi còn cảm thấy chán, hận không thể tìm hai con zombie tới quay jj giải trí một chút.
Mọi chuyện tưởng như đến đây là kết thúc rồi, tâm trạng Đường tổng cũng không tệ.
Cho đến hôm ấy, một người đứng trước cửa vườn thú. Người giữ cửa cho rằng đó là người may mắn còn sống sót đến xin gia nhập, lập tức báo cho Cầu Đại Vân. Cầu Đại Vân nhìn một cái cũng biết người này không tầm thường. Anh ta mặc quân trang, trên vai hai vạch một sao. Dáng người cao lớn, khuôn mặt. . . Hình như hơi quen.
Cô đứng cách cửa quan sát một lúc sau đó mới dùng loa hỏi: “Có chuyện gì?”
Không ngờ người tới lại lấy chứng