XtGem Forum catalog
Phòng 401, chung cư số 35

Phòng 401, chung cư số 35

Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3291181

Bình chọn: 8.00/10/9118 lượt.

chơi. Chơi mệt thì tiện thể gọi Đổng Thư rót cho chén nước, đợi một lúc mới nhớ ra Đổng Thư đã đi công tác.

Bình thường hai người ở nhà, giờ giấc dùng máy tính không chênh nhau lắm, Đổng Thư ngồi cạnh cậu, muốn ăn muốn uống đều là Đổng Thư lấy giúp. Cứ thế bao ngày cũng đã thành thói quen.

Thói quen đúng là một thứ đáng sợ, từ một người thành hai người thật tự nhiên, muốn trở về cuộc sống một mình thật khó.

CHƯƠNG 28

Thấy máy tính của Đổng Thư ở đằng kia, Giản Đan liền nảy sinh ý đồ xấu. Dù sao thì Đổng Thư cũng không có ở đây, nhìn trộm một cái chắc được nhỉ?

Máy tính không đặt mật khẩu, chỉ mất mấy chục giây là mở được. Trong máy Đổng Thư không có thứ gì dư thừa, cái máy tính cũ của Đổng Thư chạy nhanh hơn máy tính mới đầy một đống văn kiện lung tung của Giản Đan rất nhiều.

Giản Đan xem vài file cũng chỉ có toàn về công việc, mấy trang web chỉ toàn là trang dạy nấu ăn và một ít tin tức. Giản Đan đang nghĩ có thể kiếm được thứ gì đó thú vị, hay có khi lại có mấy thứ “này kia”, ai ngờ là chẳng có cái gì cả.

Chuẩn bị tốt thì sẽ không mắc sai lầm, Giản Đan lại nhớ đến hồi trước mình hay để đồ quan trọng trong ngăn kéo tủ, Giản tiểu ngốc nhàm chán đến đau cả trứng đã bắt đầu lục tung đồ đạc lên.

Dường như sau khi Đổng Thư bị tai nạn cho tới lúc Giản Đan dọn vào, chủ nhà không hề quét tước qua căn phòng. Giản Đan lôi từ dưới đệm ra hộ khẩu, bệnh án và một ít biên lai, hóa đơn.

Lục đến đáy tủ, Giản Đan lôi ra được thứ mà bản thân cậu cũng không thể tưởng tượng nổi, là Giấy đăng kí kết hôn của Đổng Thư và Tô Tiểu Tiểu.

Giấy đăng kí kết hôn mỏng manh, cầm trên tay chẳng có cảm giác, nhưng Giản Đan lại thấy nặng trĩu. Tờ giấy này nhắc nhở cậu một chuyện: Đổng Thư kết hôn rồi, vợ Đổng Thư không phải là mình.

Tô Tiểu Tiểu là một phụ nữ nhìn rất khá, cứ nhìn cái loại ảnh thẻ khó coi này mà cũng chụp được thành dễ nhìn thì biết, kiểu phụ nữ này dù có gây họa cũng sẽ có cả trăm người đàn ông lao ra tình nguyện giải quyết hậu quả.

Giản Đan nhìn Đổng Thư trong ảnh cười dịu dàng, càng nhìn càng tức, tìm một cái bút vẽ bậy lên mặt anh mới bớt giận. Cậu định cất tờ giấy này về chỗ cũ nhưng nghĩ một lúc lại nhét nó vào túi rác, ném ra thùng ra bên ngoài mới yên tâm.

Không phải ghen đâu đấy! Nhỡ đâu Đổng Thư nhìn thấy cái thứ này rồi bị kích thích thần kinh thì sao? Mình nghĩ tốt cho anh ta nên mới làm vậy! Tô Tiểu Tiểu dù có trở về cũng sẽ chỉ có thể như phế thải mà thẳng tiến sọt rác thôi, chẳng qua mình chỉ làm trước bước cho vào sọt rác mà.

Bị tờ đăng kí kết hôn làm mất hứng chơi game, Giản tiểu ngốc ôm một đống đồ ăn vặt ghé lên giường, ngẩn người. Chán quá, chán quá, chán quá quá quá!!!

Ngày trước một mình vẫn vui vẻ mà. Chơi trò chơi, nghịch di động, trước đây vẫn thế! Cửa hàng đồ ăn kia ăn cả năm trời cũng không thấy ngấy đấy thôi!

“Trời mênh mông thiên nhai…”

Điện thoại đột ngột đổ chuông làm Giản Đan giật mình, suýt chút nữa làm đổ cả cốc coca, cậu vội vội vàng vàng nhận điện thoại.

– A lô, a lô, a lô? Ai thế?

– A lô, Giản Đan à? Anh, Đổng Thư đây. Em ăn cơm chưa?

– Ăn rồi, giờ này chưa ăn có mà chết đói.

Hỏi ngu, chẳng lẽ anh đây còn không biết đường ăn cơm chắc!

Đầu dây bên Đổng Thư có vẻ ồn ào, xem chừng là vừa tan họp:

– Thế à? Thế thì tốt, ngày kia anh sẽ về. Hôm qua em uống rượu rồi ngủ say quá, anh nói những gì em nghe được không?

Giản Đan co cánh tay đặt lên gối, nghiêng đầu nằm lên, lười biếng ừ một tiếng.

– Mai hẳn là trời đẹp, em mang chăn ra phơi nắng, nhớ thu vào trước 4 giờ nhé.

– Biết rồi biết rồi, tôi đang vội chết đi được, không nói chuyện với anh nữa!

– Được được được, em bận gì cứ làm đi, nhớ cất chăn đấy.

Gọi điện thoại đường dài chỉ để nhắc phơi chăn, sợ chưa lãng phí đủ hả, nhàm chán quá đấy! Giản tiểu ngốc dùng một tay, vui vẻ bốc đồ ăn vặt.

Đồ ăn mua rồi không ăn là lãng phí, mình muốn ăn chứ không phải vì cuộc điện thoại kia, phải làm rõ vấn đề này mới được!

Chủ nhật, bác sĩ nhỏ gọi điện cho Giản Đan, nói là mời cơm để cảm ơn lần trước cậu đã giúp đỡ, Giản Đan thấy không có việc gì, đi ăn chực cũng được.

Đến quán cơm Giản Đan thấy có mỗi bác sĩ nhỏ, cậu ta nói dạo này Vương Thế bận rộn, nhưng anh cho cậu không ít tiền để mời Giản Đan ăn cơm. Giản Đan cũng không khách sao, gọi khá nhiều đồ ăn.

– Anh, anh có uống rượu không? Lần nào Vương Thế ra ngoài ăn cũng phải uống bia.

– À, không đâu.

Cảm giác say rượu không hề dễ chịu, Giản Đan đau đầu tận một ngày trời đấy.

Bác sĩ nhỏ ăn cơm rất nhã nhặn, nhìn qua có vẻ được giáo dục rất tốt, cùng với mình mọi ngày thật sự khác biệt. Giản Đan với tâm lí hóng hớt chung, tò mò hỏi thăm bác sĩ nhỏ:

– Cậu với Vương Thế là quan hệ gì?

– Tôi, hiện giờ tôi được gửi ở nhà anh ấy, anh ấy lo chỗ ngủ và chăm sóc tôi, nhưng anh ấy keo kiệt lắm, cả tuần chỉ cho tôi một trăm đồng tiêu vặt thôi…

– Một tuần được có một trăm đồng, xin thêm đi.

Ít ra cũng không phải đi bộ cả ngày trên đường với cái bụng rỗng, cuối cùng còn phải xin cơm của mình, thật đáng thương.

Bác sĩ nhỏ đỏ mặt, lí nhí:

– Nhưng mà tôi làm vỡ của anh ấy ba c