80s toys - Atari. I still have
Phòng 401, chung cư số 35

Phòng 401, chung cư số 35

Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3290705

Bình chọn: 7.5.00/10/9070 lượt.

tôi, tôi, không bao giờ chọc giận anh nữa, huhuhu, anh đừng đuổi tôi đi nữa!

Vương Thế ôm bác sĩ nhỏ, vừa buồn cười vừa tức, cuối cùng vẫn xoa đầu thằng nhóc trong ngực kia.

Thấy hai người bọn họ, Giản Đan bỗng nhiên muốn khóc. Tôi đây dễ thở lắm hả, hai người ở đó nói chuyện yêu đương sao lại đi làm khổ tôi? Tôi giờ này còn chưa tỉnh ngủ đâu!

Từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Vương Thế, Giản Đan phất tay cùng Đổng Thư đi xuống, cơm nước thì Đổng Thư nhà mình nấu ngon lắm.

Giản Đan không thích gọi taxi trong khi xe thì vẫn chạy nối đuôi nhau không ngừng, lại còn toàn là xe trống; xem xét thấy đường đi của xe bus khá phức tạp, phải đổi vài lần xe, thế nào cũng thấy không thích nên quyết định nắm tay Đổng Thư đi trên vỉa hè rồi tính sau.

Giản Đan có một tật xấu là lúc nhàm chán sẽ đi theo một đường thẳng, còn phải là bước chân nào cũng bước trên đúng một màu gạch, rõ ràng là trên vỉa hè chẳng có ai nhưng cậu vẫn nghiêng trái ngả phải mà đi. Đổng Thư cũng kệ, để cho Giản Đan nắm tay kéo mình đi, ngoan ngoãn đi trên vỉa hè theo hình chữ S.

Lúc ngang qua một cửa hàng, Giản Đan nhìn thấy đầu bếp đang làm sườn xào chua ngọt, món ăn này dù trong quán lớn hay quán nhỏ cũng đều được đầu bếp làm ngay ở cửa. Người đầu bếp bụng bự nhanh tay rưới sốt, mùi sườn xào thơm nức bay xa đến nửa con phố.

– Em muốn ăn sườn, phải là sườn xào chua ngọt ấy.

Giản tiểu ngốc bị mùi thơm quyến rũ, sờ sờ bụng nêu ra trọng điểm.

– Được, lát nữa đi siêu thị mua sườn.

– Còn muốn ăn cá nhỏ rán.

– Được.

Có ăn thì tâm tình Giản Đan tốt liền, dọc đường đi chỉ thương nhớ đồ ăn mà chẳng nói gì. Đổng Thư thì từ sau khi ra khỏi nhà Vương Thế dường như có tâm sự, trừ khi Giản Đan chủ động nói chuyện, nếu không anh cũng không lên tiếng.

Hai người cứ thế yên lặng đi hết nửa con đường, đi từ khi trời còn sáng cho đến lúc hai bên đường đều đã lên đèn, những ngọn đèn sáng màu cam.

Đến khi Giản Đan thấy mệt muốn đi xe thì mới nhận ra mình đã đi chệch đường, không biết đã đi trên một con đường nhỏ từ lúc nào, đừng nói là xe, đến cả đèn đường cũng không thấy nổi hai cái. Giản Đan hỏi Đổng Thư sao không nhắc mình, Đổng Thư rất vô tội bày tỏ rằng mình không biết đường.

Đi chệch đường thì cũng hết cách, trên đường không người qua lại, đành tiếp tục đi về phía trước xem có thể gặp được người để hỏi đường không.

Đi, đi mãi, đi cho đến lúc Giản Đan bụng đói kêu vang cũng không đi xong, Giản Đan tự đi sai đường nên muốn tìm người đổ tội cũng không tìm được, chỉ có thể mang theo một đám mây đen trên đầu mà tiếp tục bước đi.

Giản Đan:

– A ~~~ Phải đi bao lâu nữa đây! Cho tôi một người đàn ông không cần cao to uy vũ, chỉ cần biết đường là được rồi!

Đổng Thư

– Chắc là sắp rồi, đường đều thông với nhau, cứ đi lát nữa sẽ thấy người thôi.

– Aaaa! Em nên bảo Vương Thế lái xe đưa chúng ta về mới phải! Tên kia chắc chắn có xe mà!

Đổng Thư xoa xoa tóc Giản tiểu ngốc, suy nghĩ một lát rồi nói:

– Anh thấy hình như anh quen hai người kia.

Giản Đan đang nhấc chân chuẩn bị đá bay một viên sỏi bên đường, bị Đổng Thư nói vậy suýt nữa làm cho mình tự bay luôn, cậu ổn định trọng tâm rồi nuốt nuốt nước bọt:

– Anh biết?

– Ừ, không nói rõ được, chỉ là có chút ấn tượng mơ hồ.

Đổng Thư nâng tay gãi đầu:

– Luôn cảm thấy mình quên rất nhiều thứ, nghĩ mãi cũng không ra.

Giản Đan không nói gì, cúi đầu yên lặng bước đi. Cậu cũng không biết phải nói gì, thời gian lâu như vây cậu cũng cảm thấy chuyện Đổng Thư không nhớ được gì cũng chẳng sao, nhưng cậu quên Đổng Thư không nhớ thì không có nghĩa là anh không muốn nhớ. Cho tới bây giờ anh ấy cũng đâu muốn mất trí nhớ, liệu anh ấy có thấy khổ sở hay không?

Bạch Nguyễn từng nói cậu là người ngây thơ và lạc quan quá độ. Cậu thấy chuyện đó cũng không sao cả, dù sao ba mẹ không cần cậu dưỡng già, cậu cũng không nghĩ mua nhà mua xe, vậy chín chắn mà làm gì. Bây giờ mới biết được rằng, ngây thơ sẽ không tổn thương đến chính mình, mà là làm tổn thương người khác.

Đổng Thư không chú ý tới chỉ trong nháy mắt tâm trạng Giản Đan đã thật nặng nề, nói tiếp:

– Nhưng anh nghĩ đó cũng không phải chuyện quan trọng gì, anh nhớ rõ là em nói anh có bệnh, anh cũng không biết là bệnh gì, anh chỉ sợ bệnh của mình nếu thật nghiêm trọng thì sẽ liên lụy đến em.

Giản Đan rầu rĩ, nắm chặt lấy tay Đổng Thư:

– Ai bảo anh liên lụy đến em? Ai bảo anh không khỏi được? Bây giờ anh vẫn nhớ em đấy thôi, nhất định là khỏi được. Không khỏi thì em nuôi anh, nếu không có tiền thì đến cửa nhà Bạch Nguyễn ngồi khóc, em không tin anh ấy để hai chúng ta chết đói.

– Ừ, nhất định là khỏi được, đỡ rồi anh sẽ tìm việc, anh nuôi em.

Đổng Thư nở nụ cười, kéo tay Giản Đan đi trên vỉa hè.

Giản Đan thấy xung quanh không có ai, kiễng chân hôn Đổng Thư một cái:

– Em rất khó nuôi, anh nói lời này đừng hối hận.

– Được, không hối hận.

Ngọt ngào là tốt, nhưng sự thật thì họ còn đang lạc đường kìa, tìm suốt bốn giờ mới ra được đến đường lớn.Đi đường là phải tử tế, phải đường thẳng mà đi, đây là bài học sau bốn tiếng của Giản tiểu ngốc.

Đợt nghỉ lễ dài nhất của mùa xuâ