Pair of Vintage Old School Fru
Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322582

Bình chọn: 7.5.00/10/258 lượt.

vậy, tao gom lại rồi tao nói giùm…

Chuyên bĩu môi:

– Thôi đi! Mày chỉ được cái bốc phét! Tóm lại, bây giờ mày muốn lấy lại cuộn băng này phải không?

Mắt Nhiệm sáng trưng:

– Phải.

– Vậy mày thề đi!

– Thề sao? – Thề từ nay về sau mỗi khi tao nói chuyện với em Sương, mày không thò cái “bàn chải” của mày ra cửa sổ nữa.

Nhiệm giơ tay lên trời:

– Tao thề.

Chuyên vẫn chưa bằng lòng:

– Cả cái miệng lốp xốp của mày nữa! Thề sẽ không chõ mõm vào chuyện của người khác!

Nhiệm lại giơ tay lên:

– Thề sẽ không chõ mõm vào chuyện người khác!

Thấy Chuyên gục gặc đầu, Nhiệm hớn hở nhắc:

– Xong rồi, đưa cuộn băng đây!

Chuyên khoát tay:

– Xong đâu mà xong! Nếu mày vi phạm lời thề thì sao?

Nhiệm liền đứng nghiêm hắng giọng:

– Nếu vi phạm lời thề, tao sẽ….

Thấy Nhiệm ngập ngừng, Chuyên giục:

– Sẽ sao?

Nhiệm gãi đầu:

– Để tao nghĩ đã! Nếu vi phạm lời thề, ra đường tao sẽ bị xe cán… suýt chết!

Chuyên gầm gừ:

– Không được ăn gian, mày! Chết tươi chứ không suýt chết gì hết!

Nhiệm cười hì hì:

– Ừ, thì chết tươi!

Sau khi thấy Nhiệm đã thề thốt long trọng, Chuyên thảy cuộn băng lên chiếu:

– Trả mày nè!

Chỉ đợi có vậy, Nhiệm phóng tới vồ lấy cuộn băng như sợ để lâu Chuyên đổi ý.

Cho đến lúc đó, Mẫn không hiểu đó là cuộn băng gì mà Chuyên và Nhiệm tranh chấp với nhau dữ vậy. Anh ngó Nhiệm, dò hỏi:

– Băng gì “quí” vậy mày?

Nhiệm khịt mũi:

– Quí cái con khỉ!

Còn Chuyên thì cười cười:

– Đây là cuộn băng “ca nhạc theo yêu cầu”!

Mẫn thắc mắc:

– Yêu cầu gì? Mà ai ca?

Chuyên nháy mắt:

– Thì thằng Nhiệm “ca” theo “yêu cầu” của tao.

Nghe vậy, Nhiệm buột miệng: – Đồ đểu!

Chuyên tặc lưỡi:

– Đểu đâu mà đểu! Mày mở cho thằng Mẫn nghe thử đi!

Mẫn hùa theo liền:

– Đúng rồi, mở đi Nhiệm! Để tao xem thử thằng Chuyên nó đểu đến cỡ nào!

Sau một thoáng do dự, Nhiệm bước lại tra băng vào máy:

– Thằng Mẫn nghe đi! Mày nghe để biết thằng Chuyên là cái đồ… cái đồ như thế nào!

Nhiệm nói với giọng chưa hết hậm hực. Chuyên tằng hắng:

– Không có chửi đổng nghen mày!

Mẫn không buồn để ý đến cuộc đấu khẩu dằng dai của hai đối thủ. Anh lắng tai, chờ cuộn băng phát tiếng.

Thoạt đầu là tiếng sè sè của băng chạy không, sau đó là bản “Yoúre my hearts, yoúre my soul” nổi tiếng của nhóm Modern Talking. Bài hát bị đứt một nửa sau do bài học tiếng Anh chồng lên. Hóa ra đây là cuộn băng “cơ động” của Chuyên. Anh dùng nó để thu và xóa đủ thứ trên đời.

Bài học tiếng Anh lại bị đứt. Thay vào đó là phần chính yếu nhất: cuộc trò chuyện giữa Chuyên và Nhiệm.

Trước khi màn đối thoại bắt đầu, Mẫn nghe có tiếng khịt mũi hồi hộp của Chuyên. Có lẽ đó là lúc anh đang đợi Nhiệm bước lên khỏi thang gác.

Tiếp theo là tiếng bước chân nhảy nhót của Nhiệm. Anh dậm sàn nhà thình thịch theo thói quen.

Rồi tiếng Chuyên hỏi:

– Đi đâu về đó, mày?

Tiếng Nhiệm trả lời, giọng hách xì hằng:

– Như thường lệ!

– Đi chơi với em Thủy hả?

Tiếng Nhiệm chép miệng:

– Chứ còn ai nữa! Dạo này em “đeo cứng” lấy tao, không chịu rời nửa bước!

– Vậy càng thích chứ sao? – Tiếng Chuyên cười.

– Thì thích! Nhưng em “mê” mình quá, đôi lúc mình cũng cảm thấy mệt.

– Sao lại mệt? Thằng này lạ!

– Mệt chứ! Nội chuyện phải hôn trả lại em một ngày cả trăm lần cũng đủ mệt rồi!

– Thì đừng hôn! – Giọng Chuyên tinh quái. – Đừng hôn sao được! Em đòi như vậy mà!

– Xạo!

– Tao xạo mày làm gì! Lúc nào em cũng thủ thỉ bên tai tao: “Anh hôn em một cái nữa đi!”, làm sao tao nỡ từ chối cho đành. Mặc dù nhiều lúc tao phải gắt lên: “Hôn, hôn hoài!” khiến em khóc rưng rức…

– Nói nhỏ nhỏ, mày! Coi chừng em nghe thấy như bữa trước! – Tiếng Chuyên suỵt khẽ.

– Ban ngày ồn ào chắc em không nghe đâu! – Tiếng Nhiệm đáp và mặc dù nói vậy, giọng anh vẫn hạ xuống thật thấp. Và ỷ vào cái giọng thấp khó nghe lỏm đó, Nhiệm tỏ oai phong – Mà em nghe được thì đã sao! Tao cóc ngán!

– Lại nói dóc!

– Thật chứ dóc gì! Dạo này em Thủy sợ tao một phép! – Mày có quái gì mà em phải sợ? – Giọng Chuyên ma mãnh.

– Sao không có quái gì! Bây giờ mà tao “nghỉ” em ra là em hết muốn sống liền!

Tiếng Chuyên lại vang lên nhắc nhở:

– Nói nhỏ nhỏ chút! Mày sao có cái tật ưa nói lớn quá, rủi em nghe được thì rắc rối…

Cuộn băng chạy chưa dứt lời “cảnh giác” của Chuyên thì Nhiệm đã đưa tay nhấn mạnh nút stop, cắt ngang. Anh liếc Chuyên, hằm hè:

– Đồ đểu!

Chuyên cười hề hề:

– Làm gì “xài xể” tao hoài vậy mày! Mày hỏi thằng Mẫn coi có phải tao đểu không!

Nhiệm lập tức quay sang Mẫn, hất hàm:

– Sao Mẫn? Mày coi thằng Chuyên nó “chơi” tao như vậy có được không?

Từ nãy đến giờ, theo dõi những câu “gài bẫy” của Chuyên và giọng điệu ba hoa của Nhiệm trong băng, Mẫn cười đến chảy nước mắt. Nhiệm không biết Chuyên gài máy nghe trộm nên cứ tha hồ thao thao bất tuyệt về chuyện của mình với em Thủy, theo cái phong cách “nói đến đâu, bịa ra đến đó” trước nay của mình. Hậu quả là khi phát hiện ra “độc chiêu” của đối phương, Nhiệm quýnh lên như gà mắc đẻ.

Nghe Nhiệm hỏi, Mẫn quệt nước mắt, đáp:

– Cái đòn độc này của thằng Chuyên rõ rà