
giữ cho con mấy món đồ quy, việc này chắc cha biết chứ? Cha tưởng rằng con nhìn vào bức tranh gốc Mãnh hổ xuống núi của Trương Đại Khiên để copy hả? Con cũng mang đi bán đấu giá rồi, cũng đi đầu tư rồi. Cha đã quý Hy Hy từ lâu, tại sao cha không chịu nói ra? Quý cô ấy thì cũng có gì là mất mặt đâu!”Mạnh Thụy Thành nhìn sang chú Tần, thấy mặt ông không biểu lộ cảm xúc gì, nghĩ đến cách làm để tài sản cho cháu đích tôn của mình bất giác thở dài.An Tử Hào và Vũ San thu gọn giấy tờ, cố nhịn cười cáo từ. Chú Tần nói thêm một câu: “Thiếu gia, đừng trách lão gia nữa, ông cũng là vì cậu thôi. Nếu không có nhiều sự chuẩn bị trước như vậy, cô Phùng Hy không được thả một cách thuận lợi như thế đâu.”Mạnh Thời cố cười gượng nói: “Vân vì cháu mà thôi. Cha nói đi, làm sao mà cha và chú lại cấu kết được với Phụ Minh Ý?”“Thế nào là cấu kết? Chẳng qua là cha muốn tìm hiểu cô gái mà con quý mến mà thôi, tiện thể hỏi thăm tình hình của công ty cậu ấy. Phụ Minh Ý đến làm tổng giám đóc để giúp việc cho ông bố vợ cũ, và cũng không muốn để mất quyền lực của cậu ta. Công ty của họ rất mạnh, đầu tư có lãi nên cha đã bảo luật sư An và Vũ San mua một số cổ phần để đó. Phụ Minh Ý đã kiểm tra ra gốc tích của số cổ phần này, đương nhiên là muốn hợp tác với ta rồi.” Mạnh Thụy Thành cười ranh mãnh.Đây là chiêu ác nhất, mọi vấn đề đều nằm trong vòng kiểm soát của ông.“Đằng nào thì cũng co suy nghĩ xuất đầu lộ diện lo thay cho nhà họ Mạnh, con cũng không phải gánh vác trách nhiệm này nữa, để có thời gian thoải mái làm việc của mình. Con đi tìm Hy Hy đây. Con nói trước nhé, cha đừng nói gì dọa cô ấy nữa đấy”. Mạnh Thời nhấc chân lên định đi, đột nhiên lại quay đầu lại hỏi: “Vừa rồi cha nọi cơ? Cha còn hứa với Phụ Minh Ý cái gì? Tại sao lại nhốt con đến hôm nay? Có thật là cha muốn để Phụ Minh Ý đưa cô ấy đi không?”“Cha có hứa với Phụ Minh Ý, cho cậu ấy cơ hội cuối cùng, đây cũng là lần thử thách của cha đối với Phùng y. Nếu vì điều kiện trước mắt mà cô ấy đi cùng Phụ Minh Ý thì cô ấy không xứng đáng được bước vào cửa nhà họ Mạnh ta.”Mạnh Thời nhớ đến cuộc nói chuyện với Phụ Minh Ý trong xe ô tô. Anh chàng đó cũng điên rồi. Anh ta rắp tâm sắp đặt mọi chuyện, là muốn để Phùng Hy hiểu được cảnh ngộ của anh ta tám năm về trước. Anh ta đã biết được thái độ của cha từ lâu, mà vẫn còn muốn quyết một trận sống mái.Chú Tần mỉm cười: “Cô Phùng Hy rất tuyệt, cô ấy không đi theo cậu ta.”Đương nhiên là cô ấy sẽ không đi theo anh ta, Phụ Minh Ý đã đánh giá nhầm cô. Anh ta tưởng rằng sau khi cô đặt mình vào địa vị đó và suy nghĩ sẽ tha thứ cho anh ta, anh ta không hiểu rằng cho dù có tha lỗi cho anh ta, Phùng Hy cũng không thể quay trở lại nữa. Mạnh Thời nhớ đến những ngày gần gũi, thân mật bên Phùng Hy, bĩu môi với vẻ không thèm chấp. Người mà cô ấy yêu là anh, chứ không phải Phụ Minh Ý!“Tại sao nhà họ Giang lại dễ dàng từ bỏ như vậy?” Mạnh Thời lại hỏi thêm một câu.Mạnh Thụy Thành và chú Tần nhìn nhau cười: “Nhà họ Giang là dân làm ăn. Trong hầm bí mật của nhà họ Mạnh không còn là gì cả, tội gì ông ấy phải gả con gái cho một người đàn ông không yêu con ông ấy? Tiền và tình cảm, Giang Duy Hán phải nắm được một trong hai thứ mới yên tâm. Luật sư đã tính toán rồi, nếu hủy hợp đồng với nhà họ Giang thì phải bồi thường ba phần trăm cho họ. Đó là hợp đồng trị giá hàng trăm triệu tệ, vài triệu có đáng là bao? Công ty CWE hứa rằng các hợp đồng trong tương lai sẽ giao cho tập đoàn Giang Thị, họ vẫn lời. Chỉ tiếc cho Du San, con bé rất khá, chỉ tiếc là con không thích. Cũng may là nó cũng sáng suốt, nó không tiếc gì con nữa đâu.”Mạnh Thời nhớ lại cảnh ở nhà họ Giang, khẽ thở dài nói: “Mọi người đều là hồ ly! Đúng là Du San rất khá, chỉ có điều con không thích. Con đi tìm Hy Hy đây.”Mạnh Thụy Thành gọi giật con trai với vẻ bất an, do dự một hồi nói: “E rằng con không tìm thấy con bé nữa đâu.”Cặp lông mày của Mạnh Thời khẽ giật lên.“Con bé từ chức rồi. Trung Quốc rộng thế này, ai biết nó đi đâu.”Mạnh Thời liền cười: “Con biết Hy Hy ở đâu. Việc này không cần cha và mọi người phải mất công nữa.”Ánh nắng buổi sớm vẫn chưa thật gay gắt, Phùng Hy xách ba lô rời nhà, đáp chuyến xe bus về thành phố. Chi Hoa nói cô đến nhà cô ấy ở trước rồi tính sau. Ở thành phố cô chỉ có mỗi người bạn là Chi Hoa. Cũng may là còn có bạn.Xuống xe, cô bắt taxi về nhà Chi Hoa, lúc xách túi đứng trươc scửa nhà, cô nhớ lại cảnh ở nhà Chi Hoa sau đợt ly hôn. Hiện giờ cô lại đến đây một mình. Phùng Hy sờ vào bụng, mỉm cười, một tâm trạng hoàn toàn khác. Cô không còn lẻ loi một mình, cô tràn đầy tự tin trước cuộc sống.Sau khi bấm chuông, cô nghe thấy tiếng Gấu anh, Gấu em tranh nhau ra mở cửa. Hai cậu nhóc đang nghỉ hè. Chi Hoa đau đầu nhất là nghỉ hè không có người trông con, cùng lắm chỉ cho hai Gấu ở nhà chơi vài ngày, sau đó phải đưa đến các lớp học hè để nhốt. Phùng Hy mỉm cười nghĩ, cuộc sống của cô cũng sắp xuất hiện âm thanh tuyệt vời này.Trong tích tắc mở cửa ra, cô giật mình lùi ra sau mấy bước, nụ cười trên môi biến thành nỗi sợ hãi. Mạnh Thời đứng ngay trước cửa nhìn cô cười: “Anh vẫn cò