
n sống đây!”Cô ôm mặt, bất ngờ khóc ngon lành.Mạnh Thời bước đến gần, ôm chặt cô: “Không phải anh đã đến tìm em rồi đấy sao? Đừng khóc nữa. Gấu anh và Gấu em đang cười em kìa!”Hai Gấu đứng ở cửa đẩy nhau chí chóe, cười khanh khách: “Mẹ nuôi khóc nhè kìa! Mẹ ơi! Mẹ nuôi khóc nhè kìa!”Phùng Hy ngượng ngùng quay đầu đi, nhìn thấy mắt Chi Hoa đỏ hoe, bèn mắng Chi Hoa một câu, “Làm người ta giật mình có biết không!”Chi Hoa cười, kéo Gấu anh và Gấu em mắng: “Đồ không biết lòng người tốt, ta không thèm giữ nhà ngươi nữa! Về nhà mau!”Cô nhanh tay đóng cửa lại, để Phùng Hy và Mạnh Thời cùng hành lý của cô ở ngoài cửa.Phùng Hy rối lên rồi, cô vẫn chưa nghĩ có nên tha thứ cho Mạnh Thời hay không, sao Chi Hoa lại có thể đẩy người đang ngã? Cô đẩy Mạnh THời ra rồi gõ cửa, người bỗng lơ lửng trên không, đột ngột nằm sấp trên vai Mạnh Thời. Anh vác cô lên, tay xách hành lý nói: “Về nhà!”“Tại sao em phải về nhà với anh? Em đã nói rõ với cha anh rồi, chúng ta đã cắt đứt rồi!”Mạnh Thời cười lớn: “Rõ ràng là em nói sẽ không chủ động đi tìm anh. Coi như anh chủ động đi tìm em được chưa!”Phùng Hy giật mình vỗ tay anh, nói: “Hóa ra là anh nghe thấy hết hả? Mạnh Thời, anh tàn nhẫn thật đấy! Anh bỏ em xuống, em nằm sấp thế này khó chịu lắm.”Cô cố gắng giãy giụa đòi xuống đất, Mạnh Thời buông tay, vứt hành lý xuống tiếp tục ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Cha anh nhốt anh trong hầm dưới thư phòng. Anh nghe thấy em và ông nói chuyện, nhưng em không được nghe tiếng anh.”Anh vừa nói vừa dựa đầu vào người cô, làm ra vẻ yếu đuối. Mạnh Thời len lén cười, anh nhớ đến lần trước dưới Tiểu Nam Sơn, Phùng Hy cũng tỏ ra như người mẹ đang che chở cho con như thế này.Phùng Hy giật mình: “Hầm á? Trời ạ! Nhà anh còn có cái này à? Đáng sợ quá!” Cô sợ đến nỗi đẩy Mạnh Thời ra, nhìn anh hết bên này đến bên khác, thấy anh vẫn bình thường, mới tỏ ra yên lòng, ngay sau đó lại tỏ ra thương anh “Thật quá đáng quá!”“Hy Hy, họ đuổi anh đi lại còn ký một tờ đơn không cho anh thừa kế tài sản nhà họ Mạnh, anh chỉ còn một mình em thôi”. Mạnh Thời được đà phàn nàn nửa đùa nửa thật.Phùng Hy bực rồi: “Không sợ! Chúng ta có chân có tay lại còn trẻ nữa! Cần gì tài sản của họ? Không phải anh trúng được một quả đó sao?”“Vì tạo quan hệ để lo cho việc của em, anh đã tặng người ta rồi. Không phải em có cổ phần trị giá cả triệu tệ của công ty đó sao?”“Vì lòng tự trọng, em không lấy!”Nói xong Phùng Hy và Mạnh Thời đưa mắt nhìn nhau rồi cười lớn.Về đến nhà, Phùng Hy sờ hết góc này đến góc khác, nhìn ngón tay mình với vẻ hài lòng, không một hạt bụi nào. Cây xanh đã được tưới nước, giương ra bàn tay xanh như ngọc. Sự chăm sóc mà Mạnh Thời dành cho căn phòng khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.Mạnh Thời đặt hành lý xuống, đóng cửa phòng rồi mới thấy yên tâm. Anh ôm eo nói: “Hy Hy, nếu anh nói với em rằng, thực ra cha mẹ anh rất quý em thì em có còn hận họ nữa không?”“Ảnh do họ chụp đúng không? Làm cha mẹ em giận tím mặt!”, Phùng Hy vẫn chưa hết bất bình.“Anh đã đến nhà em xin lỗi rồi”.Phùng Hy tròn mắt, nói: “Nhưng họ nhốt anh xuống hầm gì, sợ quá đi thôi! Lại còn để em hiểu lầm anh không chịu gặp em!”“Họ muốn thử thách anh, xem anh có thực sự hạ quyết tâm yêu em hay không.”“Không phải họ đã đuổi anh ra hỏi nhà rồi sao?”Mạnh Thời cứng họng, hồi lâu mới cười cười nói: “Anh sợ em không chịu về nhà cùng anh. Họ đang mong em đưa anh về nhà đấy.”“Không phải không cho anh tài sản à?”“Có chứ, nhưng mà là cho con trai anh. Lẽ nào con trai anh lại không có hiếu với cha nó? Mỗi năm họ chia cho anh mười phần trăm lợi nhuận. Anh không cần!”“Sao mà không cần? Hiện giờ em không có việc!”Mạnh Thời “í” lên một tiếng nói: “Vừa nãy ai nói hai ta có tay có chân lại trẻ không sợ ấy nhỉ?”Phùng Hy lỏn lẻn cười: “Biết phụ nữ hiện thực rồi chứ? Lấy chồng là để có cơm ăn áo mặc. Em không có việc anh phải nuôi em. Em không có tiền anh phải cho em tiền tiêu. Em đi làm chỉ để giết thời gian thôi, không phải để kiếm tiền nuôi gia đình.”Mạnh Thời hít một hơi thật sâu: “Ghế thế cơ à? Chưa lấy anh đã như thế này, lấy rồi bắt anh làm trâu làm ngựa à?”Phùng Hy nhìn vào bụng mình nói: “Không lấy anh, không dựa vào anh cũng được, em dựa vào người thừa kế tài sản trong bụng em được chứ?”Mạnh Thời sững người, miệng run run hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Em dù nhàn đến đâu cũng không được kiếm việc làm để giết thời gian. Giờ anh sẽ làm thân trâu thân ngựa cho em! Em giấu anh, việc lớn như thế mà em giấu anh! Anh sẽ đi tìm ông già để tính sổ! Nếu con trai anh có mệnh hệ gì trong trại giam thì anh sẽ làm cho ông ta hết mưu cao chước giỏi!”Anh đi lại mấy bước trong phòng, thấy Phùng Hy ung dung ngồi trên ghế sofa cười nhìn anh, lại chỉ vào cô nói một câu: “Ngồi ở đây cho anh không được nhúc nhích!”Vẻ luống cuống của Mạnh Thời khiến Phùng Hy buồn cười, thấy anh như con thú bị nhốt trong chuồng loanh quanh một hồi vẫn không biết mình phải làm gì, lúc này mới nhắc anh: “Em bé đói rồi.”Lúc này anh mới như người vừa tỉnh giấc mơ, không biết phải lấy gì cho cô ăn, cuối cùng liền gọi điện thoại về nhà, “Mẹ à, Hy Hy nói cô ấy đói r