
chưa bao giờ hỏi đến.
Q.1 – Chương 41: Không Bỏ Được Vi Phu Sao?
Nhưng mỗi lần nhớ tới võ công cao cường kinh hãi, nàng có thể mơ hồ cảm thấy, lai lịch của hắn sợ là không có đơn giản như vậy.
Núi Thiếu Thất phải mất bao nhiêu nhiệt tình mới có thể dưỡng được cao thủ cường đại như thế.
Kết quả, hắn nói chạy liền chạy? Đổi là ai cũng sẽ không cam lòng.
Ánh mắt của nàng cô đơn rũ xuống, bắt đầu nghiêm túc suy tính, nếu như có ngày, hòa thượng lớn nhỏ tìm tới của thì làm thế nào đây.
Tiêu Trúc cưới nàng, chính là phu quân của nàng, đời này kiếp này, không thể sửa đổi.
Muốn nàng trơ mắt nhìn hắn cạo trọc đầu lần nữa, trở về hầu hạ phật tổ, thật xin lỗi, nàng thà bị chết cũng tuyệt đối không đồng ý.
Nghĩ đến mức mất hồn, cư nhiên quên mất giãy giụa, lẳng lặng dựa vào ngực hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ngược lại Tiêu Trúc dừng lại động tác, dừng lại tại thời điểm nguy cấp, nghiêng người, từ trên người nàng leo xuống, không nhìn cơ thể dục ý lăn lộn, điều tra, nhìn về nàng, “Lăng Không, nàng đang nhớ cái gì? không bỏ được vi phu sao?”
Da trên người hắn vẫn rất tỉ mỉ, chỉ có lòng bàn tay thô ráp, vuốt ve má nàng, chà xát, người có chút đau nhói.
Mộ Lăng Không mở rộng cánh tay, ôm chặt lấy hắn, dúi đầu vào lồng ngực của hắn, buồn buồn nói: “Phu quân, chàng thích uống rượu ăn thịt, nếu như lại làm hòa thượng, lại phải có những điều cấm kỵ, cấm kỵ rượi thịt.”
CHỉ là mấy câu thì thầm của nàng.
Tiêu Trúc xác định được sự lo lắng của nàng.
Vì vậy thở dài, tiến tới bên tai nàng, hôn rồi lại hôn, “Lăng Không, ta đã không bỏ được nàng, đời này, chúng ta đều muốn ở chung một chỗ. Đại Đô, vi phu nhất định phải đi một chuyến, lại không phải là dáng vẻ nàng tưởng tượng, đợi sự tình được giải quyết, ta quyết định nói rõ ràng đầu đuôi cho nàng, tuyệt sẽ không có nửa chữ giấu giếm.”
Hắn không muốn lừa gạt nàng.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm phơi bày tất cả.
Hắn nói xong, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Q.1 – Chương 42: Tiêu Trúc, Phu Quân Của Nàng
Bốn mắt đụng vào nhau, nàng trông thấy tia chân thành làm nàng từ từ tỉnh táo lại.
Nhưng cánh tay ôm chặt của hắn lại không thu hồi, không hiểu sao chua xót lại nảy sinh ở đáy lòng, cho tới khi hốc mắt có thật nhiều khổ sở đang chuyển động.
Muốn tách ra hai tháng, hơn sáu mươi ngày, không có tiểu phu quân ở bên mình, nàng không biết có bao nhiều phần không quen.
”Chàng đi sớm về sớm, thiếp ở chỗ này đợi chàng.” Cắn chặt cánh môi, nàng cố gắng để âm thanh của mình nghe giống thường ngày, ”Phu quân, chàng không phải muốn một chục đứa bé sao? Nếu về quá trễ, chúng ta sẽ không có thời gian sinh nhiều như vậy.”
Chuyện này. . . Coi như là gián tiếp dụ dỗ hắn sao?
Mắt to của hắn sáng lên, vui vẻ leo lên người của nàng, mới làm lạnh ý tưởng đẹp lại bị nàng dễ dàng đốt lên lần nữa, ”Nương tử, không bằng thừa dịp vi phu không đi, chúng ta cố gắng một chút, ngộ nhỡ lập tức thành công, nàng có chuyện làm, sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
Buồng tim nàng nhất thời co rút một hồi, nghĩ nói cái gì nữa, cũng đã không có cách nào lên tiếng.
Hắn đang đốt lên trong cơ thể nàng một thanh nóng bỏng kích tình.
Cặp mắt sáng trong suốt, trắng đen rõ ràng, vừa lớn vừa tròn, đáng yêu vô cùng.
Mình rõ ràng sẽ không lớn lên, lại còn vọng tưởng tạo ra cá lớn cá nhỏ, tăng thêm tình thú cho cuộc sống.
Nhưng là, vào giờ phút này, chia lìa đang ở trước mắt, nàng không có ý niệm kháng cự.
Hắn nghĩ muốn, thì cho hắn thôi.
Chờ hắn rời đi, lại lẳng lặng đợi hắn tại bậc cửa này.
Tiêu Trúc, Tiêu Trúc.
Phu quân của nàng
… …… ………
Chưa từng yêu một người.
Lúc hắn rời đi, đồng thời mang theo hồn phách của nàng đi.
Nàng đoán 3 ngày 3 đêm cũng chưa lấy lại được tinh thần, trong lòng đau đớn.
Lật lại nhiều lần trong tay, nhìn ngân phiếu hắn lưu lại, hỏi thăm mấy lần, bọn họ rất thiếu bạc sao?
Q.1 – Chương 43: Có Thể Muốn Nàng, Lúc Nào Cũng Nhớ Tới Nàng
Có ăn có uống, cuộc sống không tồi, tại sao nhất định phải đi làm ăn?
Hắn và nàng, không tính là dân chúng tầm thường, cũng vĩnh viễn có khả năng qua được cuộc sống củi gạo.
Đã như vậy, cần gì cưỡng cầu?
Nàng đúng là điên rồi, lại có thể đồng ý cho hắn đi ra ngoài kiếm bạc trắng nuôi gia đình.
Lúc ấy nhất định là ăn quá nhiều nước miếng của hắn, cho nên cũng dần dân biến đổi theo hắn.
Cái tên kia, đơn thuần lại không biết, xem ra càng giống như làm một con dê béo đợi làm thịt, lúc nào cũng có thể bị người ta kéo ra ngoài bán.
Võ công cao thì thế nào, đầu óc không đủ dùng, sẽ bị người khác chơi quanh mình.
Hơn nữa hắn còn cực thích ăn mặc phục trang đẹp, toàn thân là trang phục và đạo cụ, không phải vàng tức là ngọc, sống sờ sờ chính là con bài hoàng kim, giống bức thư có mấy chữ lớn : tới lừa ta đi, ta rất dễ bị lừa.
Một khi ý nghĩ hướng về phương diện này, thì khó có thể ngăn chặn.
Mộ Lăng Không phiền não, đi tới đi lui trong phòng ngủ, trong đầu bắn ra toàn là ý xấu.
Đến cuối cùng, cho nên có loại kích động, lập tức ra roi, thúc ngựa xông lên, tự mình nhìn mới an tâm.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tunh, màn đêm chậm rãi phủ