Polly po-cket
Quá yêu

Quá yêu

Tác giả: Lê Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326085

Bình chọn: 9.5.00/10/608 lượt.

ra con trai của Hạ lão gia, thật là tuấn tú lịch sự nha!”

“Cục phó Lưu biết cha tôi?” Hạ Dương hỏi.

“Có ai mà không biết Hạ lão gia! Nhờ cậu gửi lời hỏi thăm tới ông ấy, hôm nay không thể nói chuyện nhiều, tôi tạm biệt trước.”

“Đi thong thả, cục phó Lưu.” Hạ Dương cùng Lưu Ỷ Nguyệt đồng thời lên tiếng, tình huống như vây làm cho Lưu Hướng Đông có chút xấu hổ, giống như miếng thịt sắp bỏ vào miệng còn bị người khác cướp mất.

“Đi thôi, lên lầu, tôi mời anh uống trà.” Lưu Ỷ Nguyệt mím môi cười. Hạ Dương nhìn nhìn xe Lưu Hướng Đông còn chưa đi xa, liền tiến sát lại gần Lưu Ỷ Nguyệt, nói nhỏ vào tai cô, “Cung kính không bằng tuân lệnh.”

Lưu Hướng Đông nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai người hôn nhẹ rồi khoát tay nhau lên lầu, đêm nay, trong phòng Lưu Ỷ Nguyệt chắc hẳn ý xuân dạt dào. Nghĩ vậy, Lưu Hướng Đông nói thầm, “Lưu Ỷ Nguyệt, không ngờ cô cũng thủ đoạn như vậy. Thì ra khẩu vị của Hạ công tử lại là loại phụ nữ này, ha ha.” Hắn lắc đầu cười khẽ.

“Vào đi.” Lưu Ỷ Nguyệt mở cửa nói với Hạ Dương đang đứng ngoài, “Đêm nay, chủ nợ đến nhà, phòng ốc sơ sài, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này!”

“Xùy, cô cũng đừng châm chọc.” Hạ Dương thoải mái bước vào, anh biết Lưu Ỷ Nguyệt đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên đến nhà cô.

Anh nhìn quanh phòng, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, vượt quá tưởng tượng của anh, ngay cả giá sách trên tường cũng thế. Anh đứng trước đó, nhìn qua một lượt, ngoài sách chuyên ngành ra, hầu hết đều là những tác phẩm văn học nổi tiếng từ xưa đến nay, còn có tiểu sử người nổi tiếng.

“Mời!” Lưu Ỷ Nguyệt đến bên cạnh anh, đưa một chén trà xanh.

“Cảm ơn.” Hạ Dương nhấp ngụm trà nóng, “Thật thơm, thật sảng khoái.” Anh vừa uống trà vừa ngồi xuống sô pha, không câu nệ tiểu tiết mà gác chân lên bàn trà, giống như ở nhà của mình.

“Không biết Lưu Hướng Đông sẽ nghĩ như thế nào?” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi lo lắng mà than thở.

“Không cần lo hắn nghĩ như thế nào, chỉ cần không còn dây dưa với cô nữa là được rồi, cô còn muốn gì, làm sao mà gặp phải gã mặt dày như thế?” Hạ Dương tò mò hỏi thăm.

Lưu Ỷ Nguyệt giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội, “Không phải lỗi của tôi, tôi cũng không biết nữa. Chỉ dự tiệc với hắn một lần, hắn liền chăm chú nhìn tôi, có thể là thần kinh của hắn có vấn đề, cả phòng gái đẹp không nhìn thấy, lại đi hứng thú với tôi.”

“Ha ha, cô không biết, cô như vậy mới hấp dẫn người đàn ông như hắn.” Hạ Dương trêu ghẹo nói.

“Xì, anh đừng làm tôi buồn nôn, tôi làm sao? Dáng vẻ của tôi làm sao?” Lưu Ỷ Nguyệt trừng mắt nhìn anh.

“Chính là dáng vẻ bây giờ, lơ đãng nhưng quyến rũ, cái gì cũng thờ ơ lại có thể che đậy rất tốt.” Hạ Dương đột nhiên nghiêng người về phía trước cười nhe hàm răng trắng.

Lưu Ỷ Nguyệt hoảng sợ, nhịn không được vỗ anh thật mạnh, “Nghiêm túc một chút! Tôi cảm thấy ấm ức thay Ngô Nhân Kì, trước là sói, sau là hổ, không một người nào tốt.”

“Nói cái gì, tôi so với Lâm Tây Canh tốt hơn nhiều.” Hạ Dương nghe cô đánh giá như thế thì cười nhạt.

“Thế sao?Tôi đoán Ngô tiểu thư không biết bộ dáng thật sự của anh là gì? Oanh oanh yến yến bên cạnh anh Ngô tiểu thư chống đỡ nổi sao?”

Tốc độ thay “người yêu” của Hạ Dương từng là chủ đề bàn tán sôi nổi trong quán bar, mà tên này mỗi lần vào cửa đều là bộ dạng không đứng đắn. Lưu Ỷ Nguyệt thật không tin anh lại là một người si tình.

“Cô ấy không cần chống đỡ, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.” Hạ Dương khoan thai uống trà, chậm rãi nói. Ngô Nhân Kì vĩnh viễn là nơi mềm mại nhất trong trái tim anh, cho dù cô mãi mãi không muốn biết, mãi mãi trốn tránh, chỉ nghĩ Lâm Tây Canh mới là tương lai của cô.

“Cô ấy thật tốt số! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở giữa hai người đàn ông, không biết là phúc hay họa.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu cảm thán.

“Đừng nói Kì Kì, nói về cô đi, sao rồi?” Hạ Dương vừa chuyền đề tài liền đi thẳng vào vấn đề.

“Không được tốt lắm, anh ta nhìn thấy Lưu Hướng Đông tặng đồng hồ cho tôi, ngoài miệng chưa nói gì, nhưng không biết trong lòng nghĩ tôi là dạng phụ nữ nào nữa.” Lưu Ỷ Nguyệt thở dài, phiền não lắc đầu.

“Ha ha, cô không biết? Lâm Tây Canh hận nhất loại phụ nữ như vậy.” Ánh mắt Hạ Dương buồn bã, nhìn cái chén trong tay, lá trà màu xanh biếc dập dềnh, lúc chìm lúc nổi.

“Được rồi, cái này mới phiền phức, hắn hận nhất loại phụ nữ như vậy, làm sao bây giờ? Tôi nghĩ là anh nên mời người tài giỏi khác đi.” Lưu Ỷ Nguyệt ngửa đầu than thở, cười khổ, vì sao trong mắt đàn ông lúc nào cô cũng là dạng người như thế, có lẽ nào đây chính là bản chất của cô?

“Không, chuyện này hợp với cô hơn.” Hạ Dương buông chén, khoanh tay nhìn Lưu Ỷ Nguyệt.

“Tại sao?” Lưu Ỷ Nguyệt uống ngụm trà, nhướng mi hỏi.

“Sigmund Freud từng nói, sâu trong lòng một người đàn ông luôn tiềm ẩn cái gọi là “thánh mẫu kĩ nữ tình kết”, chính là: anh ta sẽ không bị cám dỗ bởi những người con gái trong sáng, tốt bụng, nếu có chắc hẳn là vì một chữ “trinh”. Phụ nữ càng phù phiếm, càng khiến họ phát cuồng. Chỉ có kiểu phụ nữ như vậy mới khiến họ chân chính cảm nhận được thế nào gọi là ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’.” Hạ Dương