
đồ đến cho cô.” Lễ tân ở dưới đại sảnh gọi điện tới.
“Cửa hàng đồng hồ? Tôi không có đặt món hàng nào cả?” Lưu Ỷ Nguyệt nghi hoặc.
“Nhưng cô ấy nói là tìm cô, có muốn cô ấy lên không?” Lễ tân tiếp tục hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt suy nghĩ một chút, “Cho cô ấy lên đi.”
Cô nhân viên cửa hàng đồng hồ đi lên, đưa đến một đồng hồ đeo tay nữ. Lưu Ỷ Nguyệt mở ra xem, trên nhãn hiệu đánh dấu 5 con số. Là Lưu Hướng Đông đặt hàng, chỉ định đưa đến tận tay thư kí của tổng giám đốc Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt đem đồng hồ đeo trên cổ tay, cũng chính là tay đeo chiếc đồng hồ cũ, cô cười hỏi cô nhân viên cửa hàng, “Đẹp không?” Cô nhân viên cửa hàng gật gật đầu, Lưu Ỷ Nguyệt cũng gật đầu một cái.
“Sao có thể không đẹp? Đẹp không chỉ là về kiểu dáng, giá cả cũng đắt, đúng không?” Cô nhân viên cửa hàng cười mà không đáp.
“Có phải cô thường xuyên mang tặng đồng hồ? Cục phó Lưu cũng từng tặng rất nhiều?” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi tò mò hỏi, mặc dù biết hỏi cũng như không hỏi, đây là bí mật không thể nói. Quả nhiên, cô nhân viên cửa hàng chỉ cười không nói.
“Đúng vậy, đây là bí mật, thường ngày các cô phải làm tròn trách nhiệm nghề nghiệp, không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, cô nói cho cục phó Lưu rằng, đồng hồ tôi nhận.” Lưu Ỷ Nguyệt tháo đồng hồ bỏ vào hộp, sau đó kí nhận.
Cô nhân viện cửa hàng vừa đi, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức điện thoại cho Lưu Hướng Đông, không ngoài dự kiến di động ngay lập tức được nhận.
“Ỷ Nguyệt, có việc sao?” Lưu Hướng Đông biết rõ còn hỏi.
“Cục phó Lưu, tôi đã nhận được quà tặng, không có công đâu dám nhận lộc a.” Lưu Ỷ Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, không muốn cùng Lưu Hướng Đông chơi đùa, đều là người trưởng thành, cũng nên giải quyết theo quy tắc của người trưởng thành.
“Ỷ Nguyệt, đừng khách sáo, cô có thích không?” Lưu Hướng Đông cười ha ha.
“Thích, sao có thể không thích? Đồng hồ hàng hiệu, phó cục Lưu, ngài thật sự cho tôi một sự ngạc nhiên lớn.” Lưu Ỷ Nguyệt đùa nghịch chiếc đồng hồ trong hộp.
“Thích là được rồi, một cái đồng hồ có thể làm cho người đẹp nở nụ cười là đáng giá, nếu không nó cũng vô dụng, cô nói đúng không?” Lưu Hướng Đông hỏi ngược lại.
“Ha ha, cục phó Lưu là muốn học người xưa.” Lưu Ỷ Nguyệt nói nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề, tiếp tục nói chuyện phiếm. Cô vừa nói vừa thầm oán hắn, tự coi mình là hôn quân thời xưa sao?
“Ôi chao, Ỷ Nguyệt, sao cô luôn khiêu khích tôi như vậy?” Lưu Hướng Đông oán trách.
“Không có? Có như vậy sao? Vậy là tôi không đúng, tôi xin nhận lỗi với ngài.” Trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt hừ lạnh, hắn cũng không ngu ngốc mà không hiểu được.
“Không nhất định phải xin lỗi, nói thật, Ỷ Nguyệt, tôi thích nghe cô nói chuyện, từ miệng cô nói ra đều dễ nghe, như vậy đi, buổi tối mời tôi ăn bữa cơm, coi như xin lỗi, được không?
Lưu Hướng Đông bắt được nhược điểm của Lưu Ỷ Nguyệt, không do dự mà đánh tới.
Lưu Ỷ Nguyệt chỉ hận chính mình sơ suất trong chốc lát, khiến cho hắn nắm bắt thời cơ, bất đắc dĩ phải nhận lời ” Được rồi, tôi mời ngài ăn cơm, nhưng mà, cục phó Lưu, tôi không có nhiều tiền, thật khó cho ngài.”
“Không sao, chỗ nào cũng được, miễn là đi cùng cô là được.” Tâm tình Lưu Hướng Đông rất tốt, người phụ nữ này cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tay mình, chẳng bao lâu nữa hắn có thể thu lưới được rồi.
Tắt điện thoại, Lưu Ỷ Nguyệt chống tay lên mặt bàn, dạ dày bắt dầu co rút từng cơn, đêm nay sẽ là một đêm căng thẳng đây.
“Thư kí Lưu, vào đây một chút.” Trên đỉnh đầu Lưu Ỷ Nguyệt truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Lâm Tây Canh, cô giật mình một chút, Lâm Tây đi ra ngoài đã về.
Trong văn phòng, Lâm Tây Canh phân phó cho Lưu Ỷ Nguyệt tìm sổ ghi chép về nhà máy điện bảo vệ môi trường. Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong đang tính xoay người đi ra ngoài, lại bị Lâm Tây Canh ngăn lại.
“Thư kí Lưu, tôi hi vọng lần sau trong giờ làm việc không làm việc riêng, Lâm thị trợ cấp tiền điện thoại cho cô không phải để cô điện thoại làm việc riêng. Đừng để đến lần thứ hai.” Anh nói.
Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc, anh trở về khi nào, khi nào thì bắt đầu nghe. Như vậy, anh biết chuyện Lưu Hướng Đông tặng quà, cũng biết hai người bọn họ hẹn nhau ăn tối.
Lưu Ỷ Nguyệt thầm than khổ, một chút ấn tượng tốt vừa mới tạo được, có lẽ giờ phút này đã biến mất hoàn toàn, nhất định trong mắt anh, giờ đây cô chỉ là một người phụ nữ hám hư vinh mà thôi.
Lưu Ỷ Nguyệt đè nén nỗi bực tức trong lòng xuống, đứng thẳng người, nét mặt nghiêm túc, “Lâm tổng, tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không có lần thừ hai. Tôi xin phép ra ngoài” Cô nói một hơi xong, sau đó hơi khom người, mở cửa bước ra.
Lâm Tây Canh không phải không nghe được nỗi ấm ức trong giọng nói của cô, không giống người khác sẽ luống cuống hoặc là thấy tủi thân, bị bắt lỗi mà còn kiêu ngạo như vậy, cô rốt cục là người như thế nào? Lâm Tây Canh rất muốn biết.
Anh thấy chiếc hộp đồng hồ trong tay Lưu Ỷ Nguyệt, nhãn hiệu Thụy Sĩ, giá rất đắt, hình như là Lưu Hướng Đông đưa tới. Không ngờ cô có thể quyến rũ được hắn ta.
Trước giờ, Lâm Tây Canh từng quan tâm chuyện đời tư của nhân viên, ở Lâm thị chỉ cần trong giờ làm việc làm