
bản báo cáo, ” Lâm tổng, xin kí tên.”
Lâm Tây Canh cầm lấy nhìn một lần, cầm lấy bút, chầm chậm kí tên, ba chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Lưu Ỷ Nguyệt cầm bản báo cáo đã phê duyệt xoay người rời đi, Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, không nhịn được thở dài, ” Thư kí Lưu, cô có thể tan tầm.” Anh nói.
Lưu Ỷ Nguyệt xoay người nhìn anh một giây, gật gật đầu nói, ” Cám ơn Lâm tổng.”
Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài không bao lâu, điện thoại trên bàn Lâm Tây Canh vang lên. Anh cố ý không nhận, dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gọi đến, tiếng chuông ngừng reo. Một giây đồng hồ sau, di động đặt trên bàn vang lên, màn hình hiển thị ” Lâm Đông Dương”.
Lâm Tây Canh vẫn không bắt máy, ánh mắt nhìn chằm chằm tư liệu trong tay. Tiếng chuông di động như cùng anh đọ sức, một tiếng vang lên như đòi mạng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo.
Ba thật sự già rồi, năm tháng làm tóc mai của ông có thêm một màu sắc khác, làm cho ý chí kiên định của ông bị giảm đi, lấy đi hết tất cả sự tự tin của ông, nên sự việc này mới có thể khiến ông lo lắng như vậy.
.
Anh cầm di động lên, ấn nút nhận cuộc gọi, ” Cha.” Giọng điệu bình ổn của Lâm Tây Canh vang lên.
” Sao con không nhận điện thoại?” Lâm Đông Dương chất vấn.
“Vừa rồi con không ở trong phòng, cha có việc tìm con?” Lâm Tây Canh không vội vàng không hốt hoảng trả lời.
” Đến chỗ cha một chút.” Lâm Đông Dương lớn tiếng nói, không đợi đứa con phản đối liền cúp điện thoại. Ông ta quả nhiên thiếu kiên nhẫn, Lâm Tây Canh vừa lòng, chỉ một bản thông báo, lại có thể mang lại hiệu quả tức thì như thế.
Vào văn phòng của Lâm Đông Dương, Lâm Tây Canh ngồi xuống, Lâm Đông Dương bỏ mắt kính xuống chăm chú nhìn con trai. Có câu nói ” Con trai giống mẹ”, một chút cũng không sai, ngoại trừ cao lớn, Lâm Đông Dương nhìn không ra anh có chỗ nào giống nhau giống ông.
” Nghe nói, hôm qua con ở công trường cả đêm, sao hôm nay lại không nghỉ ngơi?” Lâm Đông Dương hỏi.
“Nhiều việc quá, con chưa nghỉ được.” Lâm Tây Canh trả lời.
” Công việc quan trọng, thân thể cũng quan trọng không kém.”
” Vâng, cảm ơn cha quan tâm.”
” Thông báo này là chuyện gì xảy ra?” Lâm Đông Dương nâng tay đưa ra tờ giấy.
” Việc này? Xử lý hậu quả.” Lâm Tây Canh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, trả lời.
” Có phải hay không rất không tùy tiện, là bởi vì chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua? Không có công lao cũng có khổ lao, con không thể ỷ thế hiếp người, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của công nhân, người ta sẽ cho là Lâm thị vô tình.” Lâm Đông Dương nói.
“Không chỉ đơn giản là chuyện tối hôm qua, đó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Vì sao lại xảy ra chuyện tối qua, chắc chắn không phải ngày một ngày hai mà thành. Là do một số người bình thường làm việc không thỏa đáng, trên không làm gương, dưới tất noi theo. Trừng phạt bọn họ, là con muốn cho công nhân một lời giải thích. Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, không thể vì bất cứ lý do gì mà nương tay được. Con muốn bất cứ công nhân nào ở Lâm thị cũng hiểu được, làm việc ở Lâm thị rất có tương lai, chỉ cần có khả năng là còn có cơ hội.”
Lâm Đông Dương nhìn anh, Lâm Tây Canh nói xong ông cũng chưa lên tiếng. Vua nào triều thần nấy, anh đang bắt đầu thanh toán người của ông ta, lý do đường hoàng, làm cho ông á khẩu không trả lời được.
Nhưng có thể nào ông cứ như vậy mà cam lòng rút khỏi vị trí này, ông vất vả nửa đời tạo ra sản nghiệp, trước mặt là đứa con tài giỏi của chính mình, tương lai Lâm thị cũng không thể không thừa nhận anh.
Lâm Đông Dương đã có một chút không câm lòng, không cam lòng bị anh như vậy thanh toán.
Sau một lúc lâu, ông miễn cưỡng mở miệng, ” Cho dù con muốn ổn định công ty, cũng không thể xử lý nhiều người như thế.”
” Làm cho ổn định trước tiên có náo loạn là điều bình thường, Lâm thị có lẽ thực sự cần một chấn động như vậy.” Lâm Tây Canh không cho là đúng.
“Cha hy vọng lần sau tốt nhất con cùng cha bàn bạc một chút, không thể tùy tiện quyết định như thế.” Lâm Đông Dương buông bản thông báo, nhẹ nhàng để xuống mặt bàn.
” Đây là quyền hội đồng quản trị giao cho con, một mình con cũng có quyền quyết định.” Lâm Tây Canh không khách khí nói lời sắc bén, có hội đồng quản trị, Lâm Đông Dương không thể một tay che trời.
Lâm Tây Canh còn muốn cảm ơn bên ngoại, năm đó nếu không có nhà vợ giúp đỡ, Lâm Đông Dương đâu có ngày hôm nay. Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân vì sao, ông không thể ly hôn với bà.
” Tây Canh, tôi là cha anh.” Giọng nói Lâm Đông Dương lớn hơn
“Cha, đây là công ty.” Lâm Tây Canh sửa lại.
Lâm Đông Dương hạ giọng, sau đó nói, “Tây Canh, tôi hy vọng anh không cần đem tình cảm cá nhân mang đến công ty.”
Lâm Tây Canh nở nụ cười, “Cha, con không có, chắc hẳn cha hiểu quyết định của con là đúng. Còn việc gì nữa không cha?” Anh quyết định ngưng cuộc đấu khẩu nhàm chán này.
” Không, anh có thể đi rồi.” Lâm Đông Dương nhẫn nhịn, ai nói cho trước đây ông đi sai một bước, tạo nên tất cả cục diện ngày hôm nay.
Lâm Tây Canh đứng lên, “Cha, con đi ra ngoài.”
Lâm Đông Dương nhìn đứa con trai, anh ngẩng cao đầu bước ra cửa, thậm chí