
vội vàng gọi điện báo cho tài xế, sau đó cùng Lâm Tây Canh xuống tầng hầm. Trên xe, anh vẫn trầm ngâm không nói, có vẻ đang rất không vui.
Bốn mươi phút sau xe đã tới công trường. Lưu Ỷ Nguyệt từng đến đây một lần, đó là trong lễ khởi công. Hiện tại, nơi này là một công trường vô cùng bận rộn. Cách chỗ cô không xa, một chiếc cần cẩu sừng sững như một người khổng lồ.
Lâm Tây Canh vừa xuống xe, không vào văn phòng làm việc, mà trực tiếp sải bước về phía công trường. Chủ nhiệm mảng công trình lúng túng theo sau, “Lâm tổng, hay chúng ra vào văn phòng trước đã?” Ông nói.
“Văn phòng? Để mấy người che mắt tôi hả?” Lâm Tây Canh đột nhiên quay đầu nói với cấp dưới.
Anh tiếp tục đi về phía trước. Trong lúc đó, có người nhận ra anh, vội vàng chạy đến, “Lâm tổng, sao ngài lại đến đây? Sao không báo cho chúng tôi một tiếng?”
Lâm Tây Canh dứt khoát không trả lời, lúc này anh đã đi đến bên cạnh công trường. Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu, chỉ nhìn thấy trước mặt là một cái hố khổng lồ.
Trong hố rất nhiều nước, có thể thấy phía dưới vẫn còn mấy máy xúc đang tiếp tục làm việc. Lâm Tây Canh chỉ tay vào đó, quát lớn với nhân viên vừa chạy đến, “Thế này là thế nào?”
Lưu Ỷ Nguyệt nghe không hiểu, cũng không rõ anh đang nói về vấn đề gì.
“Các anh làm việc như thế sao? Anh xem xem, thời tiết hôm nay thế nào. Chẳng mấy chốc nữa, mưa to trút xuống, nước không thoát đi được, nếu xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao?” Lâm Tây Canh rống lớn.
“Lâm tổng, chúng tôi ra sức bơm nước, nhưng mà dưới đó có cát chảy, không đặt bơm xuống được.” Anh ta vội vàng giải thích.
“Cát chảy? Sao bây giờ mới nói có cát chảy? Tại sao khi khảo sát địa hình không nói sớm, còn nữa, biết rồi sao không nhanh chóng thay đổi phương pháp chống mưa?” Lâm Tây Canh liên tục chất vấn, đều là những câu hỏi sắc bén, người mới tới không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng cúi đầu.
“Đừng nhìn đất nữa! Đến văn phòng ngay! Triệu tập cuộc họp khẩn cấp.” Lâm Tây Canh nói xong, đi một mạch về phía văn phòng.
Trong văn phòng, người ngồi đông nghịt. Lưu Ỷ Nguyệt mở máy tính, chuẩn bị làm biên bản cuộc họp. Cô vừa nghe vừa nhớ, cuối cùng mới hiểu được mức độ quan trọng của sự việc.
Kết quả thăm dò địa hình chỉ nói vị trí mạch nước ngầm quá cao, không hề đề cập đến vấn đề cát chảy, thế nên kế hoạch phòng mưa ban đầu hoàn toàn không sử dụng được, hơn nữa, việc hạ mực nước ở đây cũng rất khó khăn.
Kế hoạch phòng mưa sai lầm, mạch nước ngầm lại ở vị trí quá bất lợi.
Đêm nay, một trận mưa to sắp đến, toàn bộ hố, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều ngâm trong nước, chỉ sợ không chịu được áp lực quá lớn, đến lúc đó sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Bây giờ trách móc cũng vô ích, tôi chỉ cần vượt qua đêm nay, không để bị sạt lở. Đây không chỉ là vấn đề thiệt hại kinh tế, mà còn ảnh hướng đến tiến độ công trình. Lập tức bơm nước, bơm liên tục. Chỗ nào có cát chảy thì đặt đá tảng vào. Nhất định phải thoát được nước.” Lâm Tây Canh giận dữ đập bàn, ngay cả chén nước trên bàn cũng run lên sợ hãi.
“Sau đó, đặt bơm ở sáu điểm phía Đông Bắc, xả nước ra con sông gần đó. Tất nhiên, việc này để sau. Bây giờ, tôi muốn chúng ta phải an toàn vượt qua đêm nay. Nếu như xảy ra chuyện gì, mấy người nhất định gánh không nổi. Nào là nguyên lão công thần, nào là quản lý cao cấp, nào là du học nước ngoài, làm việc thế này sao? Bây giờ thứ tôi quan tâm, không phải là một mớ lý luận suông con mẹ nó. Tôi chỉ biết, trời nhất định sắp mưa, nếu hố sụp, mấy người cũng chuẩn bị cuốn gói hết đi!”
Lâm Tây Canh lớn giọng trách phạt từng người trong phòng.
Mọi người ai nấy mặt mũi xám ngắt, ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng chọc giận anh.
Lần đầu tiên Lưu Ỷ Nguyệt nghe Lâm Tây Canh chửi thề, không những không gượng gạo, mà còn rất lưu loát, không hề có vẻ đạo đức giả. Bình thường, cô đều thấy anh rất lịch sự, rất nho nhã, lúc này, lại được thấy một Lâm Tây Canh hoàn toàn khác, một người Lưu Ỷ Nguyệt chưa từng thấy qua.
“Còn ngồi đây làm gì, ra ngoài hết, phải làm gì thì làm ngay cho tôi!” Anh khoát tay, giống như đuổi ruồi.
Sau một lát, trong phòng chỉ còn lại Lưu Ỷ Nguyệt và Lâm Tâm Canh. Không khí vô cùng trầm mặc, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn không rõ anh đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng anh lấy bật lửa ra, mở “ping” một tiếng, lại đóng vào “păng” một tiếng.
Có lẽ là bật lửa zippo :D
“Ping păng, ping păng.” Hai âm thanh luân phiên nhau, càng ngày càng gấp.
Lưu Ỷ Nguyệt không dám thở mạnh. Lúc này, Lâm Tây Canh như ngồi trên đống lửa. Ngày thường, trong văn phòng, anh là một thương nhân cực kì nho nhã, nhưng một khi rời khỏi cái ghế tổng giám đốc kia, anh lại trở về với một Lâm Tây Canh như khi còn là một công nhân quèn ở Lâm thị.
Khi ấy, không ai biết thân phận thật của anh, anh cũng như biết bao công nhân khác, ra sức làm việc, hết giờ làm lại cùng họ uống rượu, cười nói vui vẻ. Anh cũng không muốn làm rõ đâu là con người thật của mình, lại dần dần lún sâu vào vòng xoáy danh lợi. Tất cả những gì anh đạt được hôm nay, không phải vì anh là con trai Lâm Đông Dương, mà vì anh xứng đáng có được, là thành quả