
sau những tháng ngày nỗ lực không mệt mỏi của anh.
Bầu trời tối sầm, rõ ràng đang là giữa trưa mà lại như ban đêm. Ngoài cửa sổ, gió lạnh điên cuồng gào thét, mang theo hơi nước lẫn vị bùn đất ẩm ướt, báo hiệu cơn bão sắp đến.
Tiếng mưa ào ào át đi tiếng bật lửa “ping păng”. Mưa quất lên cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt, cô vội vàng chạy ra, khó khăn đóng cửa sổ lại.
Hạt mưa đập vào cửa kính, chảy dọc xuống, che mờ cảnh vật bên ngoài.
Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước khung cửa kính, chăm chú nhìn bụi nước bên ngoài, đột nhiên ngửi được mùi khói thuốc.
Cô chậm rãi bước về bàn, tiếp tục công việc của mình, chuyện gì đến cũng sẽ đến, quan trọng là phải bình tĩnh.
“Lâm tổng.” Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, “Công trường không đủ đá tảng để lấp, cái hố cát chảy ấy, như là không đáy vậy.”
Người mới tới mặc dù mặc áo mưa, nhưng vẫn ướt như chuột lột, có thể thấy mưa lớn đến mức nào.
“Gọi cho bên kho bãi mang thêm đến.” Lâm Tây Canh thấp giọng trả lời.
“Mưa lớn quá, chỉ sợ họ không đưa đến được.”
“Ra ngoài.” Lâm Tây Canh quát lớn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn anh, chỉ thấy trong mắt anh lửa giận ngút trời.
Người vừa tới sợ hãi, “Lâm tổng.” Anh ta luống cuống đứng ở cửa, ngập ngừng nói.
“Cút đi, khi nào hết mưa hãy bước vào đây.” Lâm Tây Canh tức giận chỉ ra cửa.
Người này vội vàng đi ra ngoài. Lâm Tây Canh bực tức, cầm lấy di động trên bàn, gọi đến một dãy số. Lưu Ỷ Nguyệt nghe anh nói, thoạt đầu không hiểu gì, cẩn thận lắng nghe mới nghĩ, có lẽ là tiếng địa phương ở Phong Đình.
“Anh bốn, em đang gặp rắc rối, anh đến giúp em được không? Cần tầm trăm tảng, vâng, có thể, được, em đợi anh.” Lâm Tây Canh nói chuyện bằng giọng địa phương.
Nửa giờ sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên vạm vỡ bước vào, “Lâm Tây Canh.” Người đó gọi lớn.
Lâm Tây Canh cười vui vẻ, đứng lên đi về phía cửa, “Anh thật sự tự mình đến đây. Thật cảm ơn!” Anh vỗ vỗ người mới tới.
“Cậu ở đây, sao tôi có thể không đến được? Tình hình thế nào?” Người kia hỏi.
“Cát chảy, không đáy, ở đây không ai biết xử lý, một lũ vô dụng.” Lâm Tây Canh nhăn mày, nói ngắn gọn.
“Ha ha.” Người nọ ngửa đầu cười vui vẻ.
“Trên đường đến đây anh có gặp rắc rồi gì không? Đừng khách khí, bị phạt bao nhiêu để em gánh hết.” Lâm Tây Canh còn nói.
“Được, tính hết lên đầu cậu, xong xuôi mời tôi uống rượu là được rồi.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Tây Canh sảng khoái trả lời.
Lúc này, người nọ mới để ý thấy Lưu Ỷ Nguyệt vẫn đứng cạnh họ nãy giờ, “Ô, cô gái xinh đẹp này là ai đây?” Anh ta chỉ Lưu Ỷ Nguyệt.
“Thư kí của em.”
“Chào cô! Cô họ gì? Tôi là Lâm Đức Phát, cứ gọi tôi là anh phát cũng được.” Người tự xưng là anh Phát nháy mắt với Lưu Ỷ Nguyệt.
Cô mỉm người, “Anh Phát, chào anh!” Tiếng gọi “anh Phát” rất tự nhiên, lại không kém phần lịch sự.
“Được lắm, được lắm.” Lâm Đức Phát có vẻ rất hài lòng với Lưu Ỷ Nguyệt, liên tục gật đầu.
Lúc này cô mới biết, khi nãy mình không nghe nhầm, đúng là Lâm Tây Canh đã nói giọng Phong Đình. Nghe nói họ Lâm ở Phong Đình cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, buôn bán lâu đời ở đây.
Hiện tại nhà họ Lâm có năm anh em, người này là thứ tư, mọi người quen gọi là “Lão Tứ”. Lão Tứ quản lý việc trông coi và vận chuyển đá. Trước đây, việc kinh doanh chỉ dựa vào một chiếc xe tải, nhưng nhờ đầu óc làm ăn, can đảm và hiểu biết hơn người, mà sự nghiệp năm anh em nhà họ Lâm ngày càng phát triển.
Hiện tại, lão Tứ quản lý toàn bộ việc kinh doanh đá, gần như độc quyền thị trường đá khu vực xung quanh.
Lần này, lão Tứ tự mình dẫn theo đoàn xe đến đây, liên tục đổ đá vào hố cát chảy.
Trong cơn mưa, lão Tứ hô to “Tây Canh, không được rồi, cái này mềm quá, thật sự là không đáy a.”
“Em biết, nhưng không còn cách nào khác. Anh nhìn mưa đi, đất đều bị cuốn trôi hết, chỉ có thể dùng đá tảng.” Lâm Tây Canh cũng lớn tiếng đáp lại, giọng nói bị tiếng mưa gió át đi.
Hai người mặc áo mưa xanh, đứng bên cạnh hố, nhìn tảng đá vừa cho xuống lập tức biến mất. Lưu Ỷ Nguyệt che ô đứng sau. Mưa gió quất vào mặt đau rát, ô cũng không có tác dụng, ngoài tóc ra, cả người đều ướt sũng.
“A, vào phòng họp đã, anh có cách này.” Lão Tứ hô to.
Ba người trở lại phòng họp, lão Tứ vừa cởi áo mưa, vừa nói: “Anh có cách.”
“Cách gì?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Buộc chặt đá lại với nhau.” Lão Tứ nháy mắt với Lâm Tây Canh, vui vẻ nói.
“Buộc? Buộc như thế nào?” Anh tò mò.
“Không biết sao? Ha ha, vừa rồi anh về quê, thấy cách mọi người kè bờ sông. Anh thấy chắc sẽ dùng được. Đó là dùng lưới thép bọc đá, sau đó ném xuống, như vậy, đá tảng sẽ tạo thành một tường đá, không thế tách ra được. Cậu thấy thế nào?” Lão Tứ nói.
“Anh bốn, anh thật sự đã cứu em rồi. Cám ơn, cám ơn! Sao em lại không nghĩ ra cách này cơ chứ?” Lâm Tây Canh ôm lấy lão Tứ, ra sức vỗ vai anh ta, hai mắt sáng như sao.
Sự thật chứng minh, phương pháp này thật sự có tác dụng. Lão Tứ dùng lưới sắt chuyên kè bờ sông để cố định các tảng đá. Nghe nói loại lưới này, vài chục năm không hỏng. Vừa ném xuống, liền như một bức tường đá. Hố cát chảy cuối cùng cũng được chặn lại.
Tất cả máy bơm tiếp tục làm việc hết công suất