Quá yêu

Quá yêu

Tác giả: Lê Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327345

Bình chọn: 8.00/10/734 lượt.

âm Đông Dương cao giọng nói, “Tính tình Ngô Vĩnh Phát không phải con không biết. Nếu Ngô gia biết chuyện, con nghĩ xem có thể xảy ra chuyện gì. Gần đây thành viên hội đồng quản trị không được yên ổn, con không thể mất đi sự ủng hộ của Ngô gia.” Ông gõ tay xuống sô pha nhắc nhở.

“Cha, nói đến thành viên hội đồng quản trị, vừa lúc con có chuyện này muốn nói với cha một chút. Lúc trước, hai nhà đầu tư chính do đích thân cha phê chuẩn, cha có rõ hoàn cảnh của họ không?” Anh không những không trả lời câu hỏi của cha, mà còn mượn lời ông, nhảy sang chuyện khác.

Nghe con trai hỏi vậy, sắc mặt Lâm Đông Dương trầm xuống, “Là cha phê chuẩn, sao vậy? Có vấn đề gì?”

“Con rất hứng thú với bọn họ, nên chú ý một chút. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, con phát hiện một chuyện rất thú vị. Mặc dù hai công ty này đăng kí ở hai quốc gia khác nhau, nhưng thật ra đều do một người làm chủ, người này cha có quen không?” Lâm Tây Canh lạnh lùng nói, ánh mắt mắt quét qua người Lâm Đông Dương.

Lâm Đông Dương không khỏi giật mình, tay nắm chặt sô pha, mím môi nhìn con, đúng là hổ phụ sinh hổ tự, ông thầm nghĩ.

“Cha không muốn nói? Vậy để con nói. Trương Uẩn Hoa, người này, cha biết, con biết, mẹ cũng biết nhưng tại sao bà ta lại xuất hiện trong thành viên hội đồng quản trị Lâm thị? Cha, cha không cảm thấy thật thú vị sao?” Lâm Tây Canh từng bước áp sát, một phút này, anh hoàn toàn vứt bỏ tình cha con.

“Tây Canh, chuyện này đúng là cha quyết định, cha chỉ muốn bồi thường mà thôi!” Lâm Đông Dương không thể không trả lời, việc đã đến nước này, ông còn có thể giải thích như thế nào nữa.

“Bồi thường? Người muốn bồi thường cũng đừng lấy Lâm thị ra làm trò đùa. Bây giờ bà ta muốn làm gì? Chia cổ phần của con sao? Tranh Lâm thị với con sao? Để Lâm thị thành họ Hạ sao?” Lâm Tây Canh hỏi dồn dập, khiến sắc mặt Lâm Đông Dương trắng bệch.

“…Tây Canh!” Lâm Đông Dương chỉ biết gọi tên con, chính ông lại tiếp tục mắc lỗi, lần này, ông đã hoàn toàn đánh mất niềm tin của con trai.

“Nhờ cha chuyển lời đến bà ta, con sẽ chuẩn bị thật tốt, bà ta muốn chơi đùa thế nào, con nhất định tiếp đón đến cùng.” Lâm Tây Canh nói xong, liền đứng lên, “Về phần hôn sự của con, con sẽ cho Ngô gia một câu trả lời thích đáng.”

Lâm Đông Dương biến sắc, ông cũng đứng lên, thân thể cao lớn khẽ lung lay, “Tây Canh, con muốn làm gì? Con phải hiểu rõ!”

Lâm Tây Canh chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào mắt cha, “Con hiểu rõ, thậm chí chưa bao giờ rõ ràng như lúc này!” Anh nhấn mạnh từng chữ, nói xong, mặc kệ cha ngã ngồi xuống ghế, dứt khoát đi lên lầu.

Lưu Ỷ Nguyệt mất ngủ, ôm gối ngồi trên giường, cô chìm sâu vào bóng đêm đen đặc, cố gắng hít thở. Nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, rít từng hồi, như muốn chứng tỏ sự tồn tại của mình, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, không trách cô lại lạnh như vậy.

Bước tiếp theo cô phải làm thế nào? Phải làm sao mới có thể tháo bỏ ràng buộc trên người? Những ràng buộc ấy, chính cô từng lựa chọn, không ngờ nó càng ngày càng nặng, đến nỗi cô không còn sức gánh vác nữa. Cô như con cá thiếu nước, giãy giụa giữa lòng sông.

Đáng ra cô không nên tham dự vào trận chiến tình yêu này, một người tưởng rằng cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt cô, không ngờ lại mạnh mẽ bước vào cuộc đời cô như thế. Nhưng số mệnh sẽ không thay đổi, chim và cá không thể cùng chung sống, nếu không người không chết thì mình cũng mất mạng, thực tàn khốc!

Hôm sau, không ngờ Lưu Ỷ Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại, đối phương là chủ tịch Lâm thị – Lâm Đông Dương.

“Thư kí Lưu, xin hỏi, trưa nay cô rảnh không?” Trong điện thoại, Lâm Đông Dương hỏi.

“Chủ tịch?” Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi, không hiểu vì sao Lâm Đông Dương lại trực tiếp gọi điện cho một nhân viên nhỏ nhoi như cô.

“Trưa nay tôi muốn hẹn cô ăn cơm, không cần thông báo với Tây Canh, lý do chắc tự cô cũng hiểu.” Lâm Tây Canh nói xong, lập tức cúp máy.

Hai người gặp mặt ở một nhà hàng cách công ty không xa, rất yên tĩnh, không dễ bị người khác phát hiện. Sau khi ngồi xuống, cả hai đều âm thầm đánh giá đối phương.

“Tôi không nhìn ra cô có điểm nào hấp dẫn con trai tôi?” Lâm Đông Dương đánh đòn phủ đầu. Người phụ nữ đối diện không trẻ trung, cũng không xinh đẹp bằng Ngô Nhân Kì, ánh mắt lãnh đạm, khéo léo che giấu vẻ khiếp sợ.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Đông Dương, mái tóc hoa râm, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, ánh mắt Lâm Tây Canh rất giống cha, khí thế bức người. Nghe Lâm Đông Dương nói vậy, cô chỉ yên lặng, không có ý định phản bác.

“Cô biết hôn sự của Tây Canh và Ngô Nhân Kì chứ?” Lâm Đông Dương không thể không khâm phục sự bình tĩnh của cô, đối mặt với ông, lại không hề tỏ ra yếu thế.

“Tô biết.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.

“Ừ, vậy cô cũng biết ý nghĩa của Ngô gia với Tây Canh chứ?” Lâm Đông Dương lại hỏi.

“Một chút, nhưng không rõ lắm.” Lưu Ỷ Nguyệt nói thật, ngữ khí không cao không thấp, không lớn không nhỏ.

“Tối qua, Tây Canh nói với tôi một số thông tin không tốt, cô có biết là gì không?”

“…”

“Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao Tây Canh thích cô, nhưng hai người không thể, cô kh


Duck hunt