XtGem Forum catalog
Quá yêu

Quá yêu

Tác giả: Lê Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327353

Bình chọn: 9.00/10/735 lượt.

i quyết tốt hậu quả! Chỉ cần một lý do! Một lý do vì sao anh không thể kết hôn, một lý do khiến tôi chết tâm, rất khó sao? Anh khó nói như vậy sao?” Rốt cục Ngô Nhân Kì không kiềm chế được nỗi oán giận, lớn tiếng quát.

“Anh yêu người khác, không, không phải người khác, bởi vì ngoài cô ấy ra, anh chưa từng yêu ai.” Cuối cùng Lâm Tây Canh cũng thừa nhận.

“Ha ha, ha ha.” Đôi môi Ngô Nhân Kì run rẩy, cánh mũi phập phồng, cười như khóc.

“Kì Kì!” Lâm Tây Canh lo lắng gọi cô.

“Lưu Ỷ Nguyệt, phải không? Người kia là Lưu Ỷ Nguyệt phải không?” Ngô Nhân Kì hỏi.

Lâm Tây Canh sửng sốt một giây, sau đó lập tức gật đầu.

Ngô Nhân Kì cố gắng lấy lại bình tĩnh, “Tôi biết từ lâu rồi, chẳng qua tôi chờ, chờ đến khi anh thẳng thắn với tôi, hoặc cả đời này anh cũng không thẳng thắn, vẫn định kết hôn với tôi. Nhưng tôi không ngốc, biết rõ chồng tương lai không yêu mình còn muốn đặt cược, tôi không đặt cược, tôi buông tay. Tôi tiếp tục làm tất cả mọi việc, vì tôi muốn anh khó chịu, nếu hôm nay anh không nói, tôi sẽ không xuất hiện ở hôn lễ, đây chính là kế hoạch của tôi. Cũng may anh nói, không cần mất mặt như vậy!”

“Cám ơn, Kì Kì.”

“Đừng cảm ơn tôi vội, tôi còn chưa nói xong, nghe xong, anh cảm ơn cũng chưa muộn. Vừa rồi chỉ là một phần kế hoạch của tôi, tôi đã tính toán rất nhiều, trên đây chỉ là trường hợp xấu nhất. Mặt khác, nếu anh không kết hôn với tôi, tôi đồng ý, nhưng không có nghĩa tôi sẽ tha thứ cho mấy người. Lâm Tây Canh! Anh nghe cho kĩ đây! Từ nay trở đi, tôi chính thức nhận chức ở Ngô thị. Quyết định đầu tiên của tôi chính là hủy bỏ hợp tác của Ngô thị và Lâm thị trong nhà máy điện bảo vệ môi trường, rút hết vốn của Ngô thị ra. Việc này nghĩ là gì, anh chắc chắn hiểu rõ. Tình yêu thì phải trả giá, tôi trả cái giá của tôi, anh cũng không thể thoát.” Ngô Nhân Kì càng nói càng bình tĩnh, cuối cùng giống như một thương nhân mực thước.

“Anh biết.” Lâm Tây Canh gật đầu, Ngô Nhân Kì như vậy lại khiến anh yên tâm.

“Anh không nên đi đến bước này? Anh nghĩ kĩ chưa?” Ngô Nhân Kì hỏi.

Lâm Tây Canh cười gật đầu, “Anh đã nghĩ rất kĩ.”

“Được, chí ít trong mắt tôi anh vẫn là anh Tây Canh, biết mình cần gì, không cần gì. Hủy bỏ hôn lễ là tôi quyết định, bất kể tôi đưa ra lý do gì anh cũng không được phản đối, là anh nợ tôi. Tất cả mọi công tác chuẩn bị sẽ tự tôi hủy, coi như có trước có sau.” Ngô Nhân Kì nói xong đứng lên, đưa tay về phía Lâm Tây Canh.

Hai người nhẹ nhàng nắm chặt tay, buông ra đã là người xa lạ.

“Hôm nay, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, đến khi gặp lại, chính là đối thủ trên thương trường. Anh không cần khách khí, tôi cũng không nể tình cũ. Không cần xem thường tôi, tôi ít nhất cũng tốt nghiệp trường kinh tế.” Ngô Nhân Kì bước đi được một đoạn, nói.

Lâm Tây Canh yên lặng nhìn bóng lưng mảnh mai, đột nhiên hụt hẫng. Không có kẻ thù cả đời, cũng không có bạn bè cả đời, có lẽ chính là như thế.

Ngô Nhân Kì dứt khoát rời xa Lâm Tây Canh, rời xa tín ngưỡng hai mươi năm của cô. Cô khởi động xe, phóng khoáng lái xe đi. Trong xe, rốt cục nước mắt dần dần rơi xuống, lã chã không ngừng, “Mình thật dũng cảm, mình không còn trẻ con nữa!” Cô liên tục tự động viên chính mình.

Lâm Tây Canh trở lại văn phòng, thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang ngồi sau bàn làm việc, bộ dáng chăm chú của cô, thật xinh đẹp. Anh cười. Giống như biết anh đang nhìn, Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng mặt lên, hai người nhìn nhau, khoảng cách xa như vậy, cô cũng cười. Rốt cuộc cười có bao nhiêu loại? Ai biết nụ cười đối phương có ý nghĩ gì!

Lâm Tây Canh sải bước đến trước mặt cô, kéo cô dậy, cô kêu lên sợ hãi, “Anh làm gì?”

Anh kéo cô vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, như gió xoáy ép cô lên cánh cửa, cúi đầu chặn tiếng hô của cô lại. “…Ưm” Lưu Ỷ Nguyệt vỗ vỗ sau lưng anh, đột nhiên đánh tới khiến cô không thể hít thở được.

“A, đau quá!” Anh buông ra, Lưu Ỷ Nguyệt che miệng oán trách.

“Anh xem nào!” Lâm Tây Canh cười rạng rỡ, kéo bàn tay cô xuống, đôi môi cô đỏ mọng vì nụ hôn vừa rồi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô, nói, “Rất đẹp!”.

“Chuyện gì mà anh vui vẻ như vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò hỏi.

“Sau này em sẽ biết.” Lâm Tây Canh ra vẻ thần bí, bây giờ chưa phải lúc, đợi đến khi anh xử lý ổn thỏa mọi chuyện đã.

“Xùy, thần thần bí bí.” Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn anh, chế nhạo.

Một tuần sau, Lưu Ỷ Nguyệt bất ngờ bắt gặp thông tin, một dòng tít thật lớn, nhưng lượng từ rất ít.

Tiểu thư Ngô Nhân Kì tuyên bố, hủy bỏ hôn ước với tiên sinh Lâm Tây Canh tiên sinh, Ngô thị vĩnh viễn hủy bỏ hợp tác với Lâm thị.

Chữ kí đương nhiên là ba chữ Ngô Nhân Kì đầy tự tin.

Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn người nhìn tờ báo, cô không tin những gì mình vừa đọc, một chút cũng không tin. Cô cầm tờ báo, đẩy cửa phòng Lâm Tây Canh ra.

Anh ngẩng đầu, thấy tờ báo trong tay cô, “Em đọc rồi à?” Anh hỏi.

“Anh biết sao?” Lưu Ỷ Nguyệt cũng hỏi.

“Ừ, anh biết. Không ngờ Kì Kì lại lợi hại như vậy, tuyên bố gỏn gọn mấy chứ, không để người khác nắm được điểm yếu, xem ra, sắp tới cổ phiếu Lâm thị nhất định mất giá.” Lâm Tây Canh gật đầu nói.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên