
g Sơ Vũ bắt đầu cảm thấy yên bình trở lại, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập tới. Sơ Vũ mơ hồ nhận ra, có lẽ cô sẽ không bao giờ thoát khỏi sự ảnh hưởng của Lục Tử Mặc đến cuộc đời cô…
Sơ Vũ ngủ say sưa, lúc tỉnh giấc cô cảm nhận thấy trong hang động sáng hẳn. Sơ Vũ trở mình, mọi cơ bắp trên thân thể cô rời rã, Sơ Vũ không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Trời sáng rồi. Hóa ra hang động này không hoàn toàn kín mít. Ánh sáng từ trên đỉnh hắt vào các lỗ nhỏ, tạo nên cảnh tượng lấp lánh đẹp mắt. Sơ Vũ mở mắt ngước nhìn cảnh đẹp của thiên nhiên, cô bỗng thoáng thấy bóng một người đàn ông ngồi bên cạnh cái bàn. Theo phản xạ, Sơ Vũ bật người dậy, nhặt khẩu súng để bên cạnh chĩa vào đối phương.
Lục Tử Mặc mỉm cười nhìn Sơ Vũ. Đối mặt trước họng súng của cô, anh không tỏ ra ngạc nhiên hay có biểu cảm khác: “Tối qua tôi nên tịch thu khẩu súng mới phải”.
Không ngờ có thể gặp lại Lục Tử Mặc nhanh như vậy, Sơ Vũ từ từ hạ súng xuống. Sơ Vũ không hẳn cầm súng để tự vệ mà đây chỉ là hành động giúp cô thêm can đảm. Lục Tử Mặc đứng dậy, dáng người cao lớn của anh nổi bật trong hang động tạo thành cảm giác dồn ép đặc biệt. Hình như chỉ cần có sự tồn tại của anh, Sơ Vũ liền cảm thấy hô hấp khó khăn.
Sơ Vũ nghiêng đầu né tránh cái nhìn của Lục Tử Mặc: “Có thể đi rồi?”
“Em muốn rời khỏi tôi gấp như vậy sao?”
Lục Tử Mặc đi đến chiếc hòm đặt sát chân tường, cúi người lục tung những thứ trong hòm, rồi lấy ra một chai rượu. Anh quay lại đi về phía cái bàn, rút mạnh nắp chai rượu, ngửa cổ tu một hớp lớn: “Xin lỗi khiến em thất vọng. Không chỉ mình em không thể rời khỏi nơi này, đến cả tôi cũng phải tạm lánh ở đây một thời gian”.
Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc với ánh mắt không hiểu. Lúc này, cô mới phát hiện Lục Tử Mặc đang phanh cúc áo, trên ngực có một lớp vải băng khá dày. Lục Tử Mặc thuận theo ánh mắt của Sơ Vũ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, rồi lại mỉm cười ngẩng cổ tu một hớp rượu.
Sơ Vũ bước xuống đất, đi chân không về phía Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc cảm nhận được Sơ Vũ đang đến bên cạnh, anh hơi nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sơ Vũ khỏi khẽ.
“Còn có chuyện gì khác xảy ra quanh chúng ta?”.
Lục Tử Mặc động đậy, vết thương trên ngực đau đến mức anh cau mày: “Ngoài chuyện giết người, hoặc là bị giết”.
Sơ Vũ quỳ gối trước mặt Lục Tử Mặc : “Để tôi xem nào!”.
Lục Tử Mặc không từ chối, anh rút con dao dọc giấy sắc nhọn trên bàn đưa cho Sơ Vũ. Sơ Vũ cầm lấy, lưỡi dao ánh lên tia lạnh lẽo. Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc, anh nhìn lại cô, ánh mắt không hề có sự nghi kỵ nào.
Sơ Vũ cẩn thận dùng con dao rạch lớp vải băng. Trên người Lục Tử Mặc có vết thương dài, từ vai trái chạy qua ngực xuống đến bụng bên phải, tận cạp quần jeans.
“Vết thương khử trùng rồi. Ba Dữ tuy lóng ngóng nhưng tay nghề cũng không tồi”.
Lục Tử Mặc vừa lên tiếng vừa ngắm nhìn gương mặt của người phụ nữ đối diện. Cô ở gần anh đến nỗi, anh có thể nhìn thấy đám lông tơ mờ mờ trên da cô.
Sơ Vũ tháo xong lớp vải băng: “Tại sao không gọi tôi dậy. Vết thương của anh cần khâu tử tế, nếu không sẽ lâu khỏi lắm”.
Sơ Vũ đứng dậy hỏi Lục Tử Mặc: “Hộp thuốc ở đâu?”
Lục Tử Mặc hất đầu về cái hòm anh vừa lấy chai rượu. Sơ Vũ bước qua bên đó tìm hộp đựng thuốc. Lục Tử Mặc không hổ danh là người sống trên đầu súng lưỡi dao, về phương diện này chuẩn bị rất đầy đủ. Sơ Vũ cầm hộp đựng thuốc lại gần Lục Tử Mặc, ra hiệu anh nằm xuống để cô tiện điều trị. Lục Tử Mặc ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt đen thẫm của anh không hề rời khỏi gương mặt cô. Sơ Vũ bị ánh mắt như thôi miên của Lục Tử Mặc làm cho chân tay luống cuống. Cô cố trấn tĩnh lại. Không hiểu tại sao ánh mắt của anh luôn làm cô bối rối.
“Anh nói đi! Đã xảy ra chuyện gì sau khi tôi đi?”
Sơ Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, dùng cồn xoa lên vết thương của anh. Lục Tử Mặc rùng mình vì cơn đau, anh nắm chặt tay vào thành giường, cười gượng: “Em cố ý trả thù tôi phải không?”.
“Tôi rộng lượng lắm. Anh có nghe câu “người hành nghề y như phụ mẫu” chưa? Hiện tôi chữa trị cho anh với tấm lòng của bậc cha mẹ. Anh nên cảm ơn tôi mới đúng”
Trong lòng Sơ Vũ cảm thấy căng thẳng và sợ hãi khi nhìn vết thương dưới tay cô. Nhưng tinh thần càng khẩn trương, cô càng biểu hiện nhẹ nhõm. Đó là thói quen rèn luyện sau một thời gian dài trên bàn mổ. Cô không thể để bệnh nhân và người nhà thấy sự căng thẳng của mình. Cô dùng thái độ thoải mái che dấu cảm xúc thật sự, lâu rồi cũng thành quen.
Sơ Vũ từng cứu thân thể này một lần. Lần đó cô phải giành giật mạng sống của anh từ tay Thần chết. Sơ Vũ sát trùng xong vết thương ngước nhìn Lục Tử Mặc, anh vẫn đang chăm chú ngắm cô. Sơ Vũ đột nhiên thấy tức giận. Người đàn ông này dựa vào điều gì khiến cuộc sống của cô hỗn loạn, bây giờ còn nhìn cô bằng ánh mắt như vậy?
Sơ Vũ không tiêm thuốc tê cho Lục Tử Mặc, trực tiếp cầm kim khâu vết thương. Mũi kim nhọn hoắt xuyên qua làn da Lục Tử Mặc. Vì vết thương vừa mới khử trùng đang còn đỏ nên mỗi khi kim đâm xuống, máu lại rỉ ra ngoài, tạo thành một đường đỏ tươi theo vết khâu của Sơ Vũ. Lục Tử Mặc nằm bất động, không kêu một tiếng nào. Ngoài thân thể cứng đờ, Sơ Vũ không