Polly po-cket
Quan hệ nguy hiểm

Quan hệ nguy hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 9.5.00/10/359 lượt.

Sơ Vũ, cô liền há miệng cắn mạnh lên vai anh. Sơ Vũ cắn mà không nể nang gì, cô cảm thấy hằm răng của cô xé rách da của anh, thậm chí thấy cả vị máu tanh trong miệng cô.

Sau khi bị Sơ Vũ cắn, thân thể Lục Tử Mặc càng như cứng như đá. Hai tay anh trượt xuống hông cô, rồi nắm đùi cô đặt sang hai bên hông anh. Động tác này khiến nơi nhạy cảm của hai người chạm vào nhau. Sơ Vũ vẫn cắn mạnh vai Lục Tử Mặc. Cô hận anh, hận đến mức chỉ muốn cắn đứt một miếng thịt sống ngay lúc này.

Lục Tử Mặc vẫn mặc chiếc chiếc quần jeans bị Sơ Vũ dùng dao dọc giấy cắt cạp nham nhở. Trong khi đó quần dài của cô đã bị anh cởi bỏ, đùi cô cọ xát vào vải bò thô ráp.

Lục Tử Mặc đột nhiên thẳng người, hai chân quỳ gối qua người Sơ Vũ, đùi vẫn kẹp chặt cô trong phạm vi tấn công của anh. Lục Tử Mặc giơ tay kéo khóa quần xuống. Động tác mờ ám này khiến thần kinh Sơ Vũ căng thẳng tột độ.

Dưới ánh nắng lấp lánh, cơ thể của người đàn ông ẩn dấu một vẻ đẹp hoang dã, nguyên thủy.

Lục Tử Mặc cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng trên người. Vật đàn ông to lớn của anh không che đậy, hoàn toàn hiện ra trước mắt Sơ Vũ, khiến cô bất giác đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Do tính chất công việc, Sơ Vũ đã nhiều lần nhìn thấy, tiêu bản cũng có, hoạt thể cũng có. Nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến, bộ phận chứa đựng dục vọng to lớn của người đàn ông sống động đến mức nào.

Lục Tử Mặc cúi người để vật đàn ông của anh vùi vào giữa hai đùi Sơ Vũ. Anh tiếp tục hôn cô, rồi đôi môi di chuyển đến tai Sơ Vũ, Lục Tử Mặc hé miệng ngậm lấy vành tai cô.

Theo động tác của Lục Tử Mặc, một cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào Sơ Vũ. Lục Tử Mặc xoay đầu Sơ Vũ trực diện với anh, anh nhìn sâu vào đáy mắt cô.

Nếu thời gian quay lại lúc ban đầu, anh không cứu cô khỏi vụ nổ, có phải trận mưa thủy tinh sẽ lấy mạng cô. Cô chết rồi, sẽ không còn dính dáng đến anh như bây giờ.

Nếu lúc ở sơn trại, cô bị Nhị ca cưỡng bức rồi bị ném cho đám đàn em giày vò. Nếu anh không đứng ra cứu cô, có lẽ bây giờ cô cũng chết rồi, không còn níu kéo như thế này.

Nếu tối hôm đó anh chiếm đoạt cô. Cô sẽ không nảy sinh tia hy vọng kỳ lạ với anh. Nếu anh không đưa cô đi mê cung…Nếu, nếu…

Tất cả chỉ là giả thiết mà thôi.

Trên thực tế, cô và anh không một mảnh vải che người nằm ở đây. Anh giống như tên đã ở trên cung, không thể không bắn đi. Còn cô đang đỏ bừng mặt do sự đụng chạm ở vùng nhạy cảm. Cô thậm chí cảm nhận được mạch động ở chỗ đó của anh đang đập mạnh.

Sơ Vũ không còn đường lui.

“Lục Tử Mặc!”

Sơ Vũ mở miệng ngay trước khi anh tiến vào cơ thể cô: “Anh có yêu em không?”

Đây là câu Sơ Vũ muốn hỏi anh từ lâu, nhưng không ngờ cô lại buột miệng trong hoàn cảnh này.

Sơ Vũ nhớ tại một buổi nói chuyện phiếm trước đây, một người bạn của cô cho biết, đàn ông chỉ cần lên giường sẽ nói yêu bạn vô điều kiện. Vì vậy, đừng bao giờ tin lời đàn ông khi ở trên giường.

Cô có phải ngốc nghếch lắm không, biết rõ lúc này anh sẽ nói dối nhưng vẫn mở miệng hỏi.

Lục Tử Mặc dừng ngay lại, anh thậm chí hơi xích khỏi cơ thể Sơ Vũ. Sự tiếp xúc mờ ám khiến Sơ Vũ gần như phát điên. Không đợi câu trả lời của anh, Sơ Vũ không chịu nổi dày vò hơi uốn cong thân dưới, như thúc giục sự xâm chiếm của anh. Lục Tử Mặc giữ chặt người cô, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh thẫm lại không thấy đáy.

Lục Tử Mặc không tiến vào người cô, cũng không chịu rút lui. Cơ thể anh căng cứng như dây đàn. Từ trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống người Sơ Vũ.

“Tôi tưởng em sẽ khác”.

Không biết bao lâu sau, Lục Tử Mặc mới lên tiếng: “Hóa ra em cũng chỉ là một người đàn bà bình thường”.

Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng. Lục Tử Mặc rời khỏi thân thể Sơ Vũ đứng dậy. Anh chẳng thèm để tâm đến việc mình đang khỏa thân, vật đàn ông của anh thậm chí vẫn còn cương cứng chứa đầy dục vọng.

Lục Tử Mặc đi đến bên bàn, rút một một điếu thuốc châm lửa, quay đầu nhìn Sơ Vũ: “Em vẫn mơ mộng gì ở tôi? Nếu em muốn tiền bạc, nhà cửa, đồ trang sức, thậm chí cả mạng người, tôi cũng có thể cho em”. Lục Tử Mặc nhả khói thuốc thành hình vòng tròn, sắc mặt lạnh lẽo: “Còn hy vọng về một tình yêu không thực tế của các cô thiếu nữ, tôi không thể trao cho em”.

Sơ Vũ từ từ ngồi dậy. Đây là người đàn ông vừa đụng chạm thân mật với cô? Đây là đáp án bấy lâu nay cô muốn biết?

“Hạt mưa nhỏ! Em là người phụ nữ tôi luôn cố nhịn không đụng đến em. Tôi thừa nhận là tôi có hứng thú với em”. Gương mặt Lục Tử Mặc mơ hồ sau làn khói thuốc dày đặc: “Nhưng xin lỗi, tôi không yêu em”.

Sơ Vũ giơ tay nắm lấy thứ đầu tiên cô vớ được ném mạnh về phía Lục Tử Mặc. Sau đó cô cuộn chặt nắm đấm, cảm giác lòng bàn tay dính nhơm nhớp. Sơ Vũ cúi xuống nhìn, máu từ trong lòng bàn tay cô rỉ ra.

Nơi Lục Tử Mặc đang đứng, con dao dọc giấy dường như rung nhẹ ở trên bàn.

Lục Tử Mặc vội cầm lấy đống vải băng Sơ Vũ vất ở trên giường bước tới. Sơ Vũ không chịu đưa tay cho anh. Người đàn ông này tại sao luôn tỏ ra mâu thuẫn? Miệng lúc nào cũng nói những lời lẽ tuyệt tình, hành động thì ngược lại luôn khiến cô động lòng. Nếu anh thật sự không có ý với cô, tại sao biểu hiện của anh