Quy tắc nữ quan

Quy tắc nữ quan

Tác giả: Phồn Hoa Ca Tẫn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327503

Bình chọn: 9.00/10/750 lượt.

nghi.

Bởi vì việc này, Hoàng hậu tới Hàm Nguyên Điện mấy chuyến, nói bóng nói gió muốn hỏi ý Hoàng thượng, chỉ sợ là phân vị nàng đã định rồi.

Nhưng lần trở lại này, Hoàng thượng cũng không giao quyền cho Hoàng hậu, mà là trực tiếp giao danh sách cho Lục thượng, chuẩn bị cát phục trang sức.

Khương Nhiêu sớm đã biết tin, bởi vì tối hôm qua nàng đã nhìn qua danh sách kia.

Vệ Cẩn trầm tư một lát, thêm vài nét lên danh sách, đưa chuyện đại lễ tấn phong lần này thành sắc phong hậu cung, không riêng gì Hoa Chiêu dung và An Tiểu nghi mà còn có Liễu Tần và Trần Thường tại cũng nằm trong nhóm tấn phong.

Mặc dù Hoàng hậu ngoài mặt đáp ứng, nhưng trong lòng chắc chắn không vui. Lại nhìn danh sách, rõ ràng có tên Trần Thường tại kia, không khỏi sửng sốt.

Hoàng hậu rời đi không được bao lâu, Khương Nhiêu trở lại thư phòng, chỉ thấy Phùng Uyên ôm một chồng sách thật dày, đang định đặt lên trên giá.

Nàng không muốn ở cùng một chỗ với Phùng Uyên, vì thế mới nhẹ tay khép cửa lại, mới lui ra một bước, Phùng Uyên đã quay đầu lại, “Khương cô cô chậm đã, nô tài nhớ đến một chuyện lạ muốn nói cho cô cô nghe.”

Khương Nhiêu đành phải trở lại, ngồi ngay ngắn trước án, Phùng Uyên một tay xếp chồng sách, tùy ý nói, “Tối hôm qua nô tài có việc muốn tìm cô cô hỏi, nhưng mà người lại đang ở nội điện với bệ hạ, cho nên đành phải đi tìm Vu Đào.”

Khương Nhiêu không tập trung, ra hiệu cho hắn nói tiếp, Phùng Uyên cất xong quyển sách cuối cùng thì đi bước dài ra trước người, “Lúc nửa đêm, nô tài lại không tìm được Vu Đào, cung nhân cũng đều nói không nhìn thấy, nghĩ rằng cô cô có việc phân phó nàng ta đi ra ngoài.”

Nói xong, Khương Nhiêu sửng sốt, theo phản xạ muốn nhớ lại, tần suất Vu Đào xuất cung gần đây quả thật nhiều chút, cảm thấy có chỗ không đúng.

Thần sắc Phùng Uyên vẫn nghiêm túc, hắn chậm rãi nói ra một câu, “Sau đó nô tài lại nhìn thấy Vu Đào và Tưởng thượng tẩm lặng lẽ nói chuyện phía sau điện, vừa thấy nô tài đến thì vội vàng giải tán.”

Vu Đào và Tưởng Anh?

Lời nói của Phùng Uyên quả nhiên đánh thức Khương Nhiêu, nàng trầm tư rất lâu rồi đứng dậy, “Tạ Phùng công công đã cho hay.”

Phùng Uyên gãi đầu một cái, “Nô tài chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cô cô đừng đa tâm.”

Khương Nhiêu dừng bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt chân thành của Phùng Uyên, bỗng nhiên cười một riếng, dung nhan quyến rũ, “Ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy, Phùng công công không để trong lòng là tốt rồi.”

Phùng Uyên này, rốt cuộc là giúp nàng hay là ly gián?

Nhưng khi Khương Nhiêu trở về sườn điện tìm kiếm Vu Đào, nàng ta đang ngẩn người ngồi trên giường, ngay cả lư hương cháy hết cũng không biết.

Vu Đào là một người không giấu được chuyện, rõ ràng là nàng ta đang có tâm sự nặng nề.

Khương Nhiêu cũng không vạch trần, chỉ là lặng lẽ lấy lại thẻ bài đã “thất lạc”, sau đó rời đi.

Sau giờ ngọ, Hoàng hậu đến phủ nội vụ một chuyến, lấy thời tiết nóng bức làm lý do, đặc biệt xin Hoàng thượng ban thưởng, nói là các cung đều phải thêm một số món tránh nóng.

Hoàng thượng đáp ứng, ban thưởng mỗi vị tiểu chủ thêm hai bộ xiêm y cánh ve mỏng.

Khương Nhiêu không thể không đi truyền chỉ, lại không có lòng dạ nào, đang phân phát trong phủ nội vụ thì biết cách đây không lâu Liễu Tần muốn một loại hương liệu hoa hải đường.

Loại hương liệu này vừa không quý giá, mùi hương lại nhạt, trong cung rất ít phi tần nhận lấy.

Mà Liễu Tần này, Khương Nhiêu nhớ rõ nàng ta vô cùng tao nhã. Nàng từng nghe từ chỗ Hàm Yên đế cơ, nói nàng ta không thích hương liệu, nhiều năm qua chỉ dùng hương hoa lan như lệ thường.

Cái này cũng không có gì khó hiểu, nghe Chu Minh mới nhậm chức bên phủ nội vụ nói, thị nữ của Liễu Tần lĩnh về, không quá một lần thì đưa trở lại, nói là nhận sai rồi, cuối cùng vẫn lấy hương hoa lan.

Khương Nhiêu mơ hồ cảm thấy, với sự cẩn thận của Liễu Tần, thị nữ của nàng ta cũng phải cẩn thận, vì sao lại gây ra lỗi lớn như vậy?

Chu Minh nhớ lại, nói tiếp, bởi vì Liễu Tần thường ngày vô cùng khách khí với đám cung nhân phủ nội vụ bọn họ, chưa từng gây khó dễ, cho nên hương hải đường mất hết một nửa trên đường đi, bọn họ cũng không truy xét nhiều, vẫn cứ xoá bỏ khoản mục như bình thường.

Trên đường trở về, Vu Đào nhanh mồm nhanh miệng nói, “Liễu Tần này đúng là nhẫn nhịn, Bạch Tiệp dư lần trước lại vừa ý son phấn bệ hạ thưởng cho Liễu Tần, cô cô người đoán sao?”

Khương Nhiêu nghĩ tới nghĩ lui trong đầu, liền thuận miệng nói, “Có lẽ là lại tặng Bạch Tiệp dư.”

Vu Đào bĩu môi, “Bệ hạ rõ ràng đã thưởng son cho Bạch Tiệp dư, còn là hương sen tiến cống! Nàng ta lại càng muốn đi tranh giành với Liễu Tần.”

Bạch Tiệp dư này biết không nên dùng phần thưởng của Hoàng hậu, cũng không tính là ngu ngốc. Chẳng qua, Liễu Tần quả thật rất dễ dãi với nàng ta…

Khương Nhiêu vừa quay đầu lại, nhìn lướt qua, “Nói đến son, Vu Đào ngươi gần đây trang điểm đẹp hơn trước kia nhiều.”

Sắc mặt Vu Đào đỏ lên, nói thút thít, “Cô cô người chọc nô tì.”

Không tiếp tục chủ đề nữa, thần sắc của nàng ta càng thêm một bước chứng tỏ có vấn đề.

Phía trước cách đó không xa chính là ngự hoa v


Disneyland 1972 Love the old s