XtGem Forum catalog
Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322902

Bình chọn: 7.00/10/290 lượt.

ỏ um tùm chen lẫn vào nhau. Di bước về phía cổng lớn. Giờ này ra khỏi là không nên, nhưng cô sẽ phát khóc mất nếu không được lang thang một chút. Di sẽ đi dọc đường, không rẽ vào suối hoặc những lối mòn chân rết hai bên, như vậy sẽ không gặp nguy hiểm như dì Thuỷ vẫn doạ mỗi khi biết cô lén đi dạo một mình vào buổi chiều.

Đường dẫn vào biệt thự của trại Thùy Dương là một con dốc khá cao. Chiều nào được thả bộ tuột dốc, rồi leo dốc trở về Di cũng ăn được nhiều cơm hơn. Nghĩ thật buồn cười. Mỗi buổi sáng đến lớp, Di cũng phải vượt qua con dốc này đi về hai bận. Vậy mà cô vẫn không ngán khi chiều chiều lại vượt qua thêm lần nữa. Có phải vì cô quá rảnh rỗi không?

Đang chúi nhủi đổ dốc, Di bỗng giật mình khi thấy một đống gì nằm lù lù ngay ngã rẽ vào con suối. Thiên Di chống tay vào gốc cây, định thần lại nhìn cho rõ. Dường như là người ta. Di đứng sững mất mấy giây rồi cất tiếng gọi. Người nằm dưới đất vẫn không nhúc nhích. Thiên Di hốt hoảng nhận ra chiếc xe Citi nằm chỏng chơ kế bên là xe của ông Trác. Chẳng lẽ cái đống lù lù đó là ông ta?

Quên cả sợ, Di chạy đến. Đúng là…. Ông chủ Trác rồi. Di lật đật xoay người Trác lên. Mặt anh đầy máu trông thật đáng sợ. Tháo chiếc khăn choàng cổ, Di bịt vào vết thương trên đầu Trác. Máu vẫn rịn ra ướt cả tay Di, cô vội vả liên tục vào mặt Trác và không ngừng gọi anh. Mãi đến khi nghe có tiếng rên, Di mới dừng tay hào hển thở.

Choàng ngồi dậy, Trác ôm lấy vết thương, giọng khá bình tĩnh:

– Tôi bị choáng vì té chớ không sao cả.

Thiên Di lo lắng:

– Nhưng máu chảy nhiều lắm!

Trác mím môi:

– Về nhà băng lại là xong. Giờ phải rời khỏi đây ngay.

Nói dứt lời, anh chống tay đứng dậy. Đi xiêu vẹo được vài ba bước, Trác loạng choạng quỵ xuống.

Thiên Di vội chạy tới đỡ anh lên:

– Tôi sẽ chở ông về bằng chiếc xe kia. Ngồi đây chờ tôi.

Rồi không cần biết Trác có đồng ý hay không, Di vội vàng đến bên chiếc xe, ráng sức bình sinh dựng nó lên. Chiếc Citi cứ như một khối sắt vô tri vô giác nằm ì ra ăn vạ. Đèn si- nhan bể nát, xăng chảy lênh láng. Thiên Di tuyệt vọng nhìn đống phế liệu trước mặt mình rồi nhìn Trác.

Trong lúc cô chưa nghĩ ra cách vực chiếc xe lên thì anh đã nói:

– Nào! Mỗi người một tay, chúng ta kéo nó dậy. Nhanh lên! Ở đây nguy hiểm đấy.

Di trợn tròn mắt:

– Ông…. được không đó?

Trác nhăn mặt, giọng khàn đi:

– Không được thì chết.

Thiên Di hốt hoảng khi nhìn thấy ánh mắt của Trác. Ánh mắt đờ đẫn nhưng đầy cương quyết của anh khiến Di vừa lo sợ vừa an tâm.

Hai người mím môi cố hết sức kéo chiếc xe lên. Khi chiếc Citi đã đứng dậy được thì Trác lại té ngồi xuống đất. Thiên Di không thể đỡ anh, cô cong lưng đạp máy, chiếc xe bị nghẹt xăng không chịu nổ.

Trời càng lúc càng tối, giờ này không ai qua lại nơi đây. Nếu chậm trễ, ông chủ Trác có thể chết vì mất nhiều máu.

Nghĩ tới đó, Thiên Di thấy nóng cả người. Cô quệt mặt vào vai áo rồi nghiến răng đạp thật mạnh. Cái bàn đạp bật lại đập vào chân cô đau điếng, nhưng may thay, xe chịu nổ.

Không dám buông tay ga, chân chống xuống đường. Di chờ Trác chệnh choạng lên ngồi phía sau. Cũng may, ba cô đã từng cho cô chạy xe này, nếu không, chưa chắc bữa nay cô dám liều mạng chở một nạn nhân gần…. hấp hối trên con dốc dài đầy lùm bụi không một ánh đèn thế này.

Di thấy càng lúc Trác càng ngã người về phía mình, người anh nặng trịch, nghiêng một bên làm tay lái Di đã yếu càng loạng choạng hơn. Mắt căng ra, hai tay kềm cứng, lưng gồng lên chịu nguyên tấm thân bồ sứt cạp của Trác, Thiên Di gần như đuối sức. Chưa bao giờ cô phải chịu đựng một áp lực nặng nề như vậy.

Rồi cũng tới cổng nhà. Thiên Di bóp còi xe inh ỏi, miệng gọi dì Thuỷ liên hồi. Từ trong, nhiều người ùa ra. Họ ngạc nhiên, hoảng sợ, xôn xao, hốt hoảng. Những câu hỏi dồn dập, những âm thanh chói tai làm Di muốn xỉu, cô ngồi phịch xuống thềm, mặc Thi tài xế đỡ Trác vào nhà. Nhìn lại mình, quần áo cũng nhơm nhớp máu đầy trên vai, Di bụm miệng muốn ói.

Chạy vội vào phòng tắm, cô gội đầu, tắm thật sạch và mặc một lúc hai ba cái áo ấm vì lạnh.

Đang cố lau khô tóc, Di nghe giọng bà Hai ngoài hành lang vọng vào:

– Cô Thuỷ gọi kìa Di.

Thiên Di lắc đầu. Cứu được ông chủ, nhưng chẳng hiểu phúc hay hoạ, lành hay dữ sắp ập tới nữa đây?

Ra tới phòng khách, Di thấy bà Thuỷ chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, nét mặt hết sức nôn nóng.

Vừa thấy Di, bà hất hàm:

– Con gặp cậu Trác ở đâu?

Thiên Di ngắn gọn:

– Dạ, ở ngay dốc, gần đường mòn dẫn ra suối.

Bà Thuỷ lừ mắt:

– Đã dặn rồi mà mày vẫn lang thang tận đó. Đúng là vừa lì vừa bướng.

Rồi như nhớ tới mục đích chính của mình, bà hỏi tiếp:

– Lúc ấy, cậu Trác ra sao?

Thiên Di liếm môi:

– Đã xỉu, người một bên, xe một bên. Cứ y như chết rồi. Trông ghê lắm.

Bà Thuỷ gắt:

– Con gái mà độc mồm. Ngoài cậu Trác ra, còn ai nữa không?

Di uể oải lắc đầu. Lòng thắc mắc không hiểu dì Thuỷ hỏi thế là nghĩa gì. Ai là ai nhỉ? Chẳng lẽ ông Trác còn chở người nào khác? Nếu có, người đó đâu rồi? Tại sao ông ta lại té chớ?

Dường như dì Thuỷ cũng đang thắc mắc như Di. Bà tiếp tục chắp tay đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm:

– Lái