
ình cờ là quan hệ với cậu là quan hệ đầu tiên của bọn mình với một người khác. Bây giờ cũng vẫn vậy. Kizuki có thể chết rồi, nhưng cậu vẫn là móc xích duy nhất của mình với thế giới bên ngoài. Và Kizuki đã yêu mến cậu thế nào thì mình cũng vẫn yêu mến cậu như thế. Bọn mình không bao giờ muốn làm cậu bị tổn thương, nhưng có thể đã như vậy rồi, bọn mình có thể đã gây nên một vết thương sâu hoắm trong lòng cậu mất rồi. Không bao giờ bọn mình nghĩ là có thể xảy ra chuyện ấy.”
“Này các cậu, làm một cốc cacao nhé?” Reiko lên tiếng.
“Tôi thích uống một chút rượu mùi mang theo, nếu mọi người không phản đối,” tôi nói.
“Nhất định rồi,” tôi cười.
“Mình có thể nói chuyện gì vui hơn một chút không?” Naoko hỏi.
Rồi đến lượt Reiko bắt chước những bệnh nhân tâm thần. Cũng rất buồn cười. Hơn mười một giờ thì trông Naoko có vẻ buồn ngủ, Reiko liền kéo cái sô-pha ra thành giường và đưa cho tôi chăn ga gối nệm.
“Nói dối! Giường của em bên phải,” Naoko nói.
“Ý tưởng hay đấy,” tôi nói.
Khi mở mắt, tôi cảm thấy như giấc mơ vẫn hiển hiện tiếp tục ở trước mặt. Vầng trăng ùa vào gian phòng một thứ ánh sáng trắng cũng dịu nhẹ như thế. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ngồi dậy và bắt đầu tìm những con chim kim loại kia, tất nhiên là làm gì có ở đó. Nhưng tôi thấy Naoko ở chân giường, ngồi im một mình, nhìn trân trối ra cửa sổ. Nàng đã co hai đầu gối và đang tựa cằm lên chúng, trông như một trẻ mồ côi đang bị đói. Tôi lần tìm chiếc đồng hồ đeo tay để cạnh gối mà không thấy. Nhìn độ chếch của ánh trăng, tôi đoán lúc ấy phải là hai hoặc ba giờ sáng rồi. Một cơn khát dữ dội bỗng đến với tôi, nhưng tôi nhất định ngồi im và tiếp tục ngắm nhìn Naoko. Nàng vẫn mặc bộ áo ngủ màu xanh tôi đã thấy lúc trước, và một bên tóc nàng đã được buộc lại bằng dai buộc đầu hình con bướm, để lộ vẻ đẹp của gương mặt nàng dưới ánh trăng. Lạ thật, tôi nghĩ, nàng đã cởi dải buộc đầu trước khi đi ngủ cơ mà.
Tôi nuốt khan, hy vọng đỡ khát, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch tiếng nuốt ấy của tôi có vẻ thật ầm ĩ. Như thể đó là dấu hiệu cho nàng, Naoko đứng lên và lướt về phía đầu giường, áo ngủ sột soạt nhẹ nhàng. Nàng quì xuống sàn nhà ngay cạnh gối tôi, hai mắt gắn chặt vào mắt tôi. Tôi nhìn nàng chăm chú, nhưng mắt nàng không nói gì với tôi hết. Trong vắt lạ lùng, chúng có vẻ là những cửa sổ vào một thế giới khác, nhưng có nhìn mãi vào đó tôi cũng chẳng thấy được gì. Mặt chúng tôi cách nhau chưa đầy một gang, nhưng nàng xa cách tôi cả nhiều năm ánh sáng.
Thật là một toà thiên nhiên hoàn hảo? tôi thầm nghĩ Naoko đã có được một thân hình hoàn hảo như vậy từ bao giờ? Chuyện gì đã xảy ra với tấm thân tôi đã từng ôm trong tay đêm xuân năm trước?
Nhưng tấm thân mà Naoko đang để lộ trước mắt tôi đây không giống tí gì với tấm thân tôi đã ôm ấp đêm đó. Da thịt này đã phải qua nhiều biến đổi để tái sinh trong tuyệt đỉnh hoàn hảo dưới ánh trăng. Mọi dấu hiệu mũm mĩm trẻ con đã bị tước bỏ hết từ cái chết của Kizuki để được thay thế bằng da thịt của một người đàn bà trưởng thành. Vẻ đẹp thân xác của Naoko lúc bấy giờ hoàn hảo đến nỗi nó không khơi gợi một chút gì là dục tính ở trong tôi. Tôi chỉ có thể kinh ngạc ngắm nhìn đường cong kiều diễm từ thắt lưng xuống hông, vẻ phì nhiêu tròn trịa của đôi vú, nhưng chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của làn bụng thon và đám lông mu đen đổ bóng ở bên dưới.
Tôi ở nguyên tại chỗ rất lâu rồi mới chợt ra khỏi giường. Tôi lượm cái đồng hồ đã rơi xuống sàn và đưa nó ra chỗ có ánh trăng. Đã ba giờ bốn mươi phút. Tôi vào bếp uống mấy cốc nước rồi mới trở về giường, nhưng khi giấc ngủ đến với tôi thì nắng sáng đã vào đến mọi ngóc ngách của gian phòng và xua tan mọi dấu vết của vầng trăng nhợt nhạt. Tôi vừa lơ mơ muốn thiếp đi thì Reiko đã đến vỗ vỗ vào má, miệng kêu to, “Sáng rồi! Sáng rồi!”
“Chào buổi sáng,” tôi đáp lại. Tôi đứng bên và nhìn nàng khi nàng đun nước và cắt bánh mì, luôn miệng hát khe khẽ không ra lời, nhưng tôi không thấy trong dáng điệu nàng có bất kì cái gì có thể gợi cho tôi chuyện nàng đã phô bày tấm thân trần trụi của nàng cho tôi xem đêm hôm trước.
“Mình bị tỉnh lúc nửa đêm và không thể ngủ lại được.”
“Vậy thì tốt,” Naoko nói.
Lúc đầu tôi tưởng Naoko đang lúng túng hoặc gia vờ ngây thơ vì có mặt Reiko, nhưng bộ điệu nàng vẫn y nguyên thế lúc Reiko ra khỏi phòng một lúc, và mắt nàng vẫn trong veo như thường.
“Say như chết,” nàng đáp như không. Nàng chỉ gài một cái cặp tóc, không trang điểm gì cả.
“Sao cậu cứ nhìn mình như thế?” nàng hỏi với một nụ cười.
“Cậu đang yêu ai đó à?” Naoko hỏi tôi.
Sau bữa sáng, Reiko và Naoko nói họ sẽ đi cho chim ăn trong nhà nuôi chim. Tôi xung phong đi theo. Họ thay quần bò, áo lao động và đi ủng cao-su trắng. Nằm trong một khu vườn nhỏ đằng sau dãy sân bóng quần, nhà nuôi chim có đủ loại trong đó, từ gà và bồ câu cho đến công với vẹt, và xung quanh nhà là những luống hoa, bụi cây và ghế băng để ngồi chơi. Hai người đàn ông trạc ngoại tứ tuần, có vẻ cũng là bệnh nhân, đang cào lá rụng trên đường đi. Hai người đàn bà bước đến chào hỏi họ và Reiko nói đùa làm cho họ cười. Hoa bướ