Rừng Nauy – Haruki Murakami

Rừng Nauy – Haruki Murakami

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325405

Bình chọn: 7.00/10/540 lượt.

n hết một củ và đi đái.

“Tớ không biết, có lẽ vì cụ thấy tớ ăn ngon lành quá”

“Không có đâu,” tôi cười. “Sẽ có nhiều người nói với cậu ngược lại về tớ đấy.”

“Tớ thích ông ấy. Chẳng phải vì người cháu nói gì nhiều với nhau. Nhưng, tớ không biết nữa, ông cụ có vẻ hay lắm.”

“Cậu phải thấy ông ấy tuần trước cơ. Khủng khiếp”. Midori lắc đầu. “Như hoàn toàn mất trí và phát cuồng lên. Ném cả một cái cốc vào tớ và gào lên nhưng câu ghê gớm như “Sao mày không chết đi hả con ngu xuẩn kia!” Cái bệnh này nó làm người ta ra như vậy. Họ không biết tại sao, nhưng đùng một cái nó có thể làm người ta thành xấu xa đểu cáng. Mẹ tớ cũng thế! Cậu có biết bà ấy nói gì với tớ không? “Mày không phải con tao! Tao căm thù cái bụng dạ mày!” Cả thế giới đen ngòm mất một giây khi bà ấy nói thế với tớ. Nhưng những chuyện như thế là một đặc điểm của căn bệnh đặc biệt này. Một chỗ nào đó trên não bộ bị chèn ép và khiến người ta mở mồm nói đủ mọi thứ xấu xa. Biết là bệnh thật, nhưng vẫn thấy đau. Biết làm sao được! Như tớ đây này, hầu hạ họ đến lòi cả xương ra mà vẫn phải nghe họ mắng chửi thậm tệ đủ thứ.”

“Vé” Ga Ueno” “Midori nói. “Là cái gì thế nhỉ?”

“Hoặc cụ muốn cậu đến ga Ueno mua vé chăng?”

“Hừmm, Ga Ueno.” Midori nghĩ ngợi một lúc. “Tớ chỉ có thể nghĩ đến hai lần tớ bỏ nhà đi, lần lên tám và lần lên mười. Lần nào tớ cũng đi tàu từ Ueno đi Fukushima. Mua vé bằng tiền tớ lấy ở quầy thu ngân. Có người ở nhà làm tớ rất tức, và tớ bỏ đi để trả thù. Tớ có bà bác ở Fukushima, tớ cũng thích bà ấy, và thế là tớ tìm đến nhà bà. Bố tớ là người đã đi tìm và đưa tớ về. Đi đến tận Fukushima để tìm tớ – hàng trăm dặm chứ ít đâu! Hai bố con ăn cơm hộp trên chuyến tàu về Ueno. Bố tớ kể đủ thứ chuyện trong lúc đi đường, từng mẩu ngắn một và rất rời rạc. Ví dụ chuyện động đất lớn hồi 1923, chuyện hồi chiến tranh, hoặc hồi tớ mới đẻ, những chuyện mà rất ít khi ông ấy nói đến. Nghĩ cũng lạ, đó là những lần bố và tớ nói chuyện tử tế được với nhau, chỉ có hai bố con. Này, cậu có tin được không? – bố tớ ở ngay giữa Tokyo khi xảy ra một trong những trận động đất lớn nhất trong lịch sử mà ông ấy không biết gì cả!”

“Thật mà! Ông ấy đang đạp xe qua khu Koishikawa, đèo một cái xe đẩy ở đằng sau, và ông ấy không cảm thấy gì hết. Khi về đến nhà, tất cả ngói trên mái nhà trong khu phố đều đã rơi đầy đường và mọi người trong nhà đang ôm cột run lẩy bẩy hết cả. Thế mà ông ấy vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Theo lời bố tớ thì ông ấy còn hỏi “ở đây có chuyện quái gì thế này” Đó là “hồi ức âu yếm của bố tớ về trận động đất Kanto vĩ đại!” Midori cười. “Tất cả những câu chuyện ngày xưa của ông ấy đều như thế cả. Không có một tí kịch tính nào. Tất cả chúng đều có vẻ lệch trọng tâm. Tớ không biết, khi ông ấy kể những chuyện ấy, người nghe có cảm giác như nước Nhật trong năm mươi hoặc sáu mươi năm vừa qua đã chẳng có chuyện quái gì quan trọng. Vụ nổi dậy của các sĩ quan trẻ năm 1936, cuộc Chiến tranh Thái Bình Dương, tất cả đều chỉ là kiểu “ồ phải rồi, đúng thế đấy, có lẽ có chuyện đại loại thế đã xảy ra thật”. Buồn cười thế đấy!”

“Đó là “hồi ức âu yếm của cậu về Ga Ueno đấy à?” tôi hỏi.

“Tại sao?”

“Cậu lạ thật!” Midori nói, nghếch đầu lên như thể ngạc nhiên thật sự.

“Thôi được rồi, mà này, tớ nghĩ bố tớ định nói ông ấy muốn cậu chăm sóc tớ thì phải.”

“Thật chứ! Tớ hiểu những chuyện như vậy. Trực cảm mà. Vậy nói tớ nghe, cậu đã trả lời ông ấy thế nào?”

“Cậu hứa với bố tớ thế à?” Cậu bảo cậu sẽ chăm sóc tớ thật à?” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt nghiêm chỉnh chết người.

“Đừng lo, tớ chỉ đùa thôi mà,” cô nói và mỉm cười. “Tớ thích cái tính ấy của cậu.”

Midori và tôi ngồi trong góc phòng rì rầm trò chuyện. Cô bói tay cho tôi và tiên đoán tôi sẽ sống đến một trăm linh năm tuổi, lấy vợ ba lần, và chết vì tai nạn xe cộ.

Khi ông bố tỉnh giấc vào lúc sau bốn giờ, Midori đến ngồi cạnh gối ông, lau trán cho ông, cho ông uống nước và hỏi ông còn đau đầu nữa không. Một cô hộ lí đến cặp nhiệt độ cho ông, ghi lại số lần ông đi giải, kiểm tra thiết bị tiêm truyền. Tôi sang phòng TV và xem một ít chương trình bóng đá.

Ông đưa mắt nhìn tôi và hơi gật đầu.

“Tớ chẳng làm gì được mấy,” tôi nói. “Nhưng nếu tớ có thể giúp cậu thì tuần sau tớ lại đến. Tớ muốn gặp lại ông cụ.”

“Thì ở học xá tớ cũng có làm gì đâu, mà đến đây thì lại còn được ăn dưa chuột.”

“Tớ thích đi uống rượu nữa với cậu,” cô nói, hơi nghếch đầu.

“Mình sẽ xem phim trước rồi mới đi uống rượu. Và mình sẽ nói đủ mọi chuyện kinh tởm thông thường.”

“Thôi được rồi, mình sẽ nói những chuyện như thế và đều máu lên rồi rủ nhau lên giường.”

Cô cười qua giọng mũi.

“Tớ sẽ mặc váy dài hơn một tí nhé?”

Nhưng tôi không đến bệnh viện Chủ nhật sau đó. Bố Midori mất vào sáng thứ Sáu.

Tiếng chuông cửa báo cho tôi biết có người gọi cho tôi và tôi chạy ù xuống sảnh đợi, chỉ kịp khoác một cái áo len ra ngoài bộ quần áo ngủ. Trời đang mưa âm thầm và rất lạnh.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài bật ra ở đầu dây bên cô.

“Tớ hiểu rồi, tôi nói.

“Tất nhiên rồi.”

“Tớ sẽ nghiên cứu vấn đề này thật kĩ”

Một tuần


Lamborghini Huracán LP 610-4 t