
g hãy hướng về phía mặt trời bạn sẽ không thể nhìn thấy bóng tối. Đó là những gì hoa hướng dương đang làm. Tôi muốn em giống như hoa hướng dương lúc nào cũng nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp.
Anh còn muốn thêm ba chữ: Đừng như tôi. Nhưng mà đáng tiếc anh không thể nói.
Có một số chuyện nhất thiết phải cất giấu trong lòng.
-Hôm nay anh rất kì lạ.-cô ngước mặt lên nhìn anh
-Hôm nay và ngày mai thôi, cho tôi kì lạ một chút.
Anh hé môi cười, không nhạt cũng không chói. Giống như cơn sóng, chỉ một gợn nhẹ thôi cũng có thể khiến lòng ta, mặt hồ tĩnh lặng trở nên rung động không ngừng.
-Anh làm tôi rất bất an, cứ như chỉ cần qua hết ngày mai chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.
-Thừa Tuyết, tôi không muốn em hận tôi.
Lời anh nói thâm sâu đến mức cô không hiểu nổi, nhưng mà cô nghĩ anh chỉ muốn nói sau này nếu có ai nói gì anh với cô thì cô nên hỏi rõ anh.
-Tôi hứa. Nước biển lạnh quá, tôi muốn lên ca nô.
Anh nhận được cái gật đầu chắc chắn của cô thì nhoẻn môi cười.
Không quá nhanh anh đã chòm người tới hôn lên môi cô, rất dịu dàng rất êm ái.
Thần kinh, từng tế bào trong cơ thể gần như tê dại, đầu óc cô trống rỗng mở to mắt nhìn anh.
Nụ hôn này của anh rất ngọt ngào, cô giống như được anh cho ăn kẹo ngọt chỉ muốn mãi chìm đắm trong lòng anh.
Cô ôm lấy anh, muốn ôm chặt anh vào lòng không muốn rời đi một phần cũng vì cô sợ mình sẽ chìm xuống biển chính vì vậy mà gần như nghênh đón anh.
Bọn họ cứ như vậy mà ôm nhau ở giữa biển trao nhau nụ hôn thuần túy nhất giữa nam và nữ.
.
Thừa Tuyết ngâm mình trong bồn nước nóng tay đưa lên mân mê môi mình nghĩ đến cảnh lúc nãy mình và anh ở dưới biển hôn nhau hai má bắt giác ửng đỏ.
Nghĩ đến những lời nói kia của anh trong lòng cô lại càng bất an.
Lau khô người thay bộ đồ khác cô đi ra ngoài. Đi đến bên cửa sổ kéo rèm qua để ánh sáng rọi vào trong, thoáng đãng.
Giờ này giữa trưa, mặt trời đứng bóng, mặt biển êm ả gợn vài cơn sóng nhẹ, biển rộng mà cô thật nhỏ bé.
Thì ra khi đứng trước biển cô mới nhận ra rằng nỗi lòng của mình vẫn chưa bằng một cơn sóng của biển. Nó thật nhỏ bé!
Tiếng mở cửa thật nhẹ vang lên bên tai, Thừa Tuyết đoán được là ai vào nên cũng không ngoáy đầu nhìn.
Nhậm Tử Phàm thấy cô đứng gần cửa kính ở ban công nhìn ra biển rộng, tấm lưng nhỏ bé của cô chất chứa nhiều tâm sự.
-Tóc em còn ướt.-anh ở phía sau đưa tay cầm lấy lọn tóc của cô khẽ nói
Cô im lặng vẫn nhìn ra ngoài trời cao biển rộng.
-Anh giúp em lau khô tóc.
Anh đi đến bên bàn cầm chiếc khăn lên sau đó đi đến bên cạnh cô kéo tay cô ngồi xuống giường, mình thì ngồi ở phía sau cô cẩn thận cầm tóc cô lau nhẹ nhàng.
-Vì sao anh lại thay đổi nhiều như vậy?
Không phải anh thay đổi làm cô không nhận ra mà là làm cô không dễ dàng chấp nhận cứ như chỉ cần hết ngày mai sẽ có một cơn giông tố ập đến bên cô.
-Một người thay đổi cũng cần có lí do sao? Nếu tôi nói vì tôi yêu em thì thế nào?-anh vẫn giúp cô lau tóc lời nói không giống là đang đùa
Cô cũng yêu anh. Ít nhất đó là những lời cô muốn nói hiện tại và ngay bây giờ. Cô quay mặt nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt khẽ động nói:
-Anh có thể làm tôi hạnh phúc không?
-Có thể.
-Anh sẽ tin tôi và không bao giờ rời đi?
-Tôi sẽ.
-Anh hứa bất cứ lúc nào tôi muốn anh đều sẽ xuất hiện làm tôi vui?
-Tôi hứa.
-Vậy anh sẽ yêu tôi bao lâu?
-Nếu chỉ còn sống 1s tôi cũng sẽ yêu em 1s, yêu đến khi tim ngừng đập, yêu đến em không muốn tôi yêu em nữa tôi cũng sẽ yêu em.
Hai mắt cô ứ nước, lòng cô mạnh mẽ dâng trào một cảm xúc ngọt ngào, cuốn trôi tất cả suy nghĩ trong cô, bây giờ cô chỉ biết: Yêu anh.
-Nếu tôi không yêu anh?-cô cười, nụ cười thật hạnh phúc
-Em có yêu tôi hay không? Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Tôi yêu em là được.
Vỡ òa… mọi thứ trong cô đều tan chảy, chỉ muốn ở trong lòng anh mà được vỗ về ôm ấp.
-Tử Phàm, em cũng yêu anh. Nếu chỉ còn một ngày để sống, em cũng sẽ dành một ngày đó toàn tâm toàn ý yêu anh.
Cuộc đời không quá dài, gặp được một người thực tâm yêu mình, đó là chuyện biết bao phần may mắn.
-Sáng đến giờ em đã khóc đến hai lần?-anh đưa tay quẹt đi nước mắt trên khóe mắt cô
-Em không khóc, chỉ vì vui quá thôi.
-Anh rất thích đôi mắt của em, nó rất đẹp, nếu em cứ khóc sẽ làm hỏng nó mất.
-Em sẽ không khóc nữa.
-Được rồi, quay lại để anh lau nốt tóc của em sau đó chúng ta đi xuống ăn trưa rồi làm chuyện hai người yêu nhau cần làm.
Ặc, câu nói này làm cô suy nghĩ rất kĩ để nói đồng ý nha.
Anh nhìn thấy cô im lặng nhìn mình, ánh mắt cô có chút đề phòng anh.
-Em nghĩ đi đâu vậy, cái tôi nói là hẹn hò.
Anh vịn hai tay cô quay cả người cô lại để anh tiếp tục lau khô tóc cho cô.
-À…
Cô im lặng ngồi im để anh giúp mình lau khô tóc.
.
Bệnh viện luôn luôn là nơi âm u lạnh lẽo, một màu trắng xóa bao phủ khắp nơi, tiếng khóc thét mùi máu tươi có khắp nơi ở nơi đây.
Tiếng giày cao gót vang lên không ngớt, Viên Hy bước chân đi trên hành lang dài một mạch đến phòng bác sĩ điều trị bệnh tình cho mẹ Thừa Tuyết.
-Xin chào, tôi là Nhậm Viên Hy.-Viên Hy nhìn bác sĩ nói
-Cô Nhậm, mời ngồi.-bác sĩ dẹp bệnh án đang xem qua mộ