
ại là anh? Sao anh lại làm như vậy? Anh không phải, anh không phải…
Cô chỉ vừa có ba ngày hạnh phúc tại sao lại phá nó đi chứ? Cô còn muốn mỗi ngày gặp mặt anh, sáng thức dậy sẽ nhìn thấy anh, tối đi ngủ được anh ôm lấy. Cô còn có rất nhiều điều muốn làm cùng anh, vì sao lại phá vỡ nó đi?
-Anh không nghĩ lại… xin lỗi em.
-Nhậm Tử Phàm, anh cút đi. Tôi không muốn gặp anh.
Cô la hét um sùm, điên loạn nhào tới vung tay đánh anh.
Anh đứng yên cứ để cô đánh mình. Anh sớm biết cô sẽ hận anh.
Thì ra vốn không có chuyện xây resort gì cả, trong ba ngày này là anh suy tính chuyện phẫu thuật xảy ra trúc trắc mới đối xử với cô tốt như vậy.
Vậy thì lời anh nói có bao câu là thật? Hay là đều do anh nói dối ra, còn cô lại như con ngốc diễn cùng.
Trước mắt mờ đi, Thừa Tuyết vì không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Anh đỡ vội cô, sau đó lặp tức gọi bác sĩ.
.
Thừa Tuyết tỉnh dậy trong đêm, ngoài trời mưa rất to ảm đạm vô cùng.
Trước mặt mờ mịt, đưa tay lên mới phát hiện mắt của mình đã không còn nhìn không rõ bất cứ vật gì.
Có lẽ do khóc nhiều nên mắt bị tổn thương, cô nhắm mắt nhẹ nhàng dựa vào tường hồi tưởng lúc cô cùng mẹ bên nhau.
Cô chỉ còn người thân là bà vì cái gì lại bắt bà đi.
Đau lòng hơn chính là người gây ra mọi việc lại là Nhậm Tử Phàm.
Bây giờ nghĩ lại những câu nói khó hiểu kia của anh, cô mới nhận ra tất cả đều được anh sắp đặt sẵn.
-Thừa Tuyết.
Nghe thấy giọng nói này bên tai, Thừa Tuyết mở mắt, nheo lại nhìn người vừa bước vào.
-Anh đi ra.
Cô hung hăng quơ tay cầm gối lên quăng ra cửa.
-Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng mà để anh chăm sóc em, được chứ?
-Tôi không cần. Anh đi ra, đi ra.
Cô loạng choạng đứng lên, nheo mắt đi lại chỗ anh đẩy anh ra cửa.
-Thừa Tuyết…
-Cút.
Cô bặm môi dùng hết sức đẩy anh ra cửa, sau đó đóng mạnh khóa trái. Lưng dựa vào cửa từ từ trượt xuống dưới đất.
Đưa tay lên trước mặt, hai tay cô mờ mờ hiện ra, Thừa Tuyết thu tay lại ôm ngực khóc đến thương tâm.
Mẹ của cô rời bỏ cô, anh phản bội cô, ngay cả mắt của cô cũng không nhìn rõ gì nữa. Cô biết làm sao?
-Trình Ngụy…
Cô thốt ra hai từ này, vội mò đến túi đồ lục lấy điện thoại ra.
Cô khó khăn lắm mới lần ra số của anh, vội nhấn gọi.
-Trình Ngụy.
Giọng cô nức nở khi anh nghe máy. Cô bảo anh tới bệnh viện đón mình anh liền không suy nghĩ nói đợi anh.
.
Nhậm Tử Phàm khi thấy Trình Ngụy đến định vào phòng Thừa Tuyết thì chặn lại.
-Thừa Tuyết gọi tôi đến.
-Tôi không cho phép cậu dẫn Thừa Tuyết đi.-Nhậm Tử Phàm cương quyết nói
-Mọi chuyện đã không còn theo ý cậu nữa rồi. Cái chết của mẹ Thừa Tuyết đã làm cô ấy chịu sự đả kích rất lớn.
-Cậu sớm biết?
-Hôm trước tôi đến thăm bà vô tình biết được. Nếu muốn Thừa Tuyết không đau khổ nữa thì đừng ngăn tôi.
Nhậm Tử Phàm do dự, cuối cùng hạ tay đang chặn Trình Ngụy lại. Quay bước bỏ đi. Bóng anh trải dài trên hành lang, song lại cô đơn vô cùng.
Trình Ngụy mở cửa đi vào, nhìn thấy Thừa Tuyết đang ngồi trên giường tay cầm chặt điện thoại.
Anh đi đến bên giường ngồi một bên cầm lấy tay cô.
Thừa Tuyết giật mình vội rút tay: “Là ai?”
Trình Ngụy nhăn mày nhíu mặt huơ tay trước mặt cô, mắt cô chỉ chớp vài cái nhẹ, rất nhẹ nhìn giống như sắp mù lòa.
-Mắt em làm sao vậy?
-Trình Ngụy, anh đến rồi sao?-cô vội vàng chụp lấy tay anh
-Sao em lại thành ra thế này?
-Em không biết, bây giờ em nhìn cái gì cũng không còn rõ, giống như bị loạn thị vậy.-cô giữ chặt tay anh nói
-Để anh gọi bác sĩ.
-Đừng, đưa em khỏi đây ngay, em không muốn ở đây thêm bất cứ lúc nào.-cô lắc đầu, cầu xin anh
-Vì sao phải hành hạ bản thân chứ?
Lòng cô bây giờ rất lạnh, bọn họ yêu nhau nhưng lại hành hạ lẫn nhau, tại sao mối quan hệ đó lại kết thúc khi bọn họ còn có quá nhiều điều để nói cùng nhau.
Chương 53: Yêu Nhưng Không Đủ Can Đảm Tiếp Nhận.
Trình Ngụy đưa Thừa Tuyết về biệt thự của anh, anh ngồi trên ghế cạnh bên giường trong phòng mình nhìn cô ngủ say, hai tay đan vào nhau cứ như vậy mà nhìn.
-Thiếu gia.
Người làm dẫn bác sĩ riêng của anh vào.
-Mau xem cho cô ấy, mắt của cô ấy hình như không nhìn thấy nữa.-Trình Ngụy đứng lên nhìn bác sĩ nói
-Được, tôi sẽ dốc hết sức.
.
Trình Ngụy ngồi trong thư phòng, ánh mắt cụp xuống hai tay đan vào nhau.
“Tình trạng của cô ấy là do kích động quá mà có, mắt vốn là vài năm nữa mới không còn nhìn thấy nhưng mà do khóc nhiều quá nên ảnh hưởng đến giác mạc.”
“Vài năm?”
“Ngài không biết sao? Mắt cô ấy bị mù do di truyền, trong nhà chắc hẳn có người mắc căn bệnh này.”
“Vậy thì có cách nào chữa cho mắt cô ấy không?”
“Bây giờ thì nên theo dõi tình trạng của cô ấy, đến lúc có thể tôi sẽ nói với ngài.”
“Được.”
Trình Ngụy xoa mi tâm, thở dài dựa người vào ghế. Nếu mắt cô không thể nhìn thấy thì làm sao viết kịch bản, làm sao xem phim, làm sao đọc sách?
_Xoảng
Trình Ngụy hoảng hốt khi nghe tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng cô, vội đẩy ghế ra chạy vào phòng.
Cô sau khi tỉnh lại mới biết mắt mình đã không còn nhìn thấy gì nữa, trước mắt chỉ là một màu đen. So với lúc nãy còn kém hơn.
-Thừa Tuyết… em bình tĩnh đi.
Trình Ngụy hiểu tâm