
òng anh cả.
-Vậy thì anh nên quen dần đi.
Cô nói sao cũng có chút ương bướng, nếu cô đã cho mình đúng thì nhất quyết không hạ giọng xuống nước.
-Cái này về sau anh sẽ suy nghĩ tới. Anh hỏi em, em cảm thấy anh thế nào?
Thừa Tuyết nghe xong suýt nhịn không được bật cười lớn, phồng má nhịn cười.
Bây giờ cô mới biết anh tự kỉ thật nha.
-Vấn đề này, anh muốn nghe lời nói thật lòng hay là nói dối đây?
Nếu nói dối cô dám lớn giọng nói còn nói thật thì chỉ sợ ai kia sẽ tức giận.
-Anh chọn cả hai.
Đáp án rất an toàn cho bản thân tốt hơn a.
-Em có tám chữ: Xem trời bằng vung, lạnh lùng tàn ác.
-Anh xấu xa vậy sao?
Anh nhíu mày, mặt như vừa bị bôi lọ vào.
-Đó là thật lòng. Còn hai chữ dối lòng chính là: Ngọt ngào.
-Sao lại chỉ có hai chữ?
-Anh nên biết em đã rất khổ sở khi phải lừa dối lương tâm nói ra hai từ đó. Anh nhìn sao vẫn không phải người dịu dàng, ôn hòa hay là tốt bụng bao dung.
-Anh không chơi nữa.
Ai đó bị cô nói sắc mặt đen như tro than, đứng dậy quay đi.
-Đây là trò chơi nói thật. Anh phải chịu thôi. Không được giận.
Cô bật cười vội đuổi theo.
Anh quay lại chỉ tay vào cô dõng dạc nói: “Em làm mất lòng ông chủ, không tính phần em vào tiền công ty.”
-Aiss… anh đừng lấy tư trả thù công chứ? Anh như vậy mà muốn em nói anh tốt bụng bao dung sao?
-Anh không biết. Anh đang rất bực.
Mặt anh ngày càng khó coi, không nói không rằng đi vào nhà tắm.
-Vào nhà tắm sẽ tốt bụng bao dung hơn sao? Đúng là trẻ con.
Cô chu mỏ, không đếm xỉa tới anh liền nằm dài trên giường.
.
Bọn họ đi ra bãi biển, lúc đi xuống đại sãnh lễ tân nói có điện thoại của Nhậm Tử Phàm. Thừa Tuyết nghĩ là công việc nên không hỏi nhiều chờ anh nói xong mới cùng anh đi đến vách đá ngay biển.
Đá cứng rắn, biển ồ ạt cho từng cơn sóng đập vào.
Cô thấy sắc mặt anh rất kém, còn tưởng là giận chuyện lúc sáng nên lủi thủi theo sau.
Nhậm Tử Phàm đứng trên vách đá cao, quay mặt nhìn cô, anh chỉ cần lùi về nửa bước sẽ té xuống biển ngay.
-Tử Phàm, đừng đứng ở đó, rất nguy hiểm.
Cô vén tóc bị gió làm tung bay, ngoắc anh vào.
-Thừa Tuyết, anh yêu em.
Anh hét to, như muốn chứng minh với biển cả, với thế giới anh yêu cô đến chừng nào.
-Em cũng yêu anh nhưng mà anh vào đây có được không?
Anh đứng ở ngoài đó rất nguy hiểm, cô chỉ lo an nguy của anh.
-Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, em có tha thứ cho anh không?
-Em tha thứ. Dù là lỗi gì, em đều tha thứ anh.
Yêu chính là tha thứ.
-Hứa với anh, nếu anh không ở bên em nữa, em phải cố gắng sống thật tốt, tự chăm sóc bản thân mình.
-Anh làm sao vậy? Em không giỡn nữa, anh mau vào đi.
Lòng cô trỗi dậy sự bất an tột cùng trước nay chưa từng có, linh tính mách bảo sắp có chuyện lớn xảy ra.
-Thừa Tuyết, anh xin lỗi. Bây giờ chúng ta nên về gặp mẹ em lần cuối.
Lúc nãy có hai cuộc gọi điện cho anh, cuộc thứ nhất là của Mandy. Còn cuộc thứ hai là của bệnh viện.
Bác sĩ nói, ca phẫu thuật của mẹ cô vì tim hiến cho bà trong lúc phẫu thuật ghép vào lại xuất huyết, bác sĩ ra sức cứu chữa nhưng phẫu thuật thất bại. Mẹ cô tử vong tại chỗ.
Đều là anh. Tất cả là lỗi của anh. Cô nói đúng, cô không dám để bà phẫu thuật vì cô sợ ngay cả một ngày cũng không có để bên bà.
Anh biết cô sẽ hận anh, hận đến tận xương tủy.
Mặt cô tái méc, cố gắng nghĩ đây là lời nói đùa: “Em thật sự giận rồi. Anh không vào em sẽ không nói chuyện với anh.”
Không hiểu sao nước mắt cô lại chảy ra.
-Chúng ta quay về thôi, mẹ em mất rồi.
.
Thừa Tuyết sau khi xuống máy bay liền chạy tới bệnh viện. Hai mắt cô đỏ hoe, trên mặt chỉ toàn nước mắt, sự đau khổ lộ rõ trên gương mặt.
Cô chạy tới phòng phẫu thuật nhìn thấy bác sĩ điều trị cho mẹ mình thì vội chạy đến liên tục hỏi: “Bác sĩ, vì sao mẹ tôi lại mất? Không phải bà sống tốt lắm sao?”
-Cô Tô, cô hãy bình tĩnh.
Bác sĩ trước tiên cần cô giữ bình tĩnh lại sợ là nói ra sẽ làm cô kích động, đợi cô có thể giữ bình tĩnh mới đưa cô vào trong phòng phẫu thuật.
Trên bàn mổ một thi thể được trùm khăn trắng, trước mắt cô tối đen, tay chân run rẩy đi lại gần.
Nước mắt không ngừng chảy ra, chân mềm nhũn có thể té ngã vất cứ lúc nào.
Cô đưa tay run rẩy của mình cầm miếng vải trắng từ từ kéo xuống.
Nhìn thấy bà Phương thân thể lạnh ngắt mặt mày trắng bệch nằm trên màn mổ, mọi thứ xung quanh đều như quay cuồng, cô khóc nức nở dùng tay lay bà.
-Mẹ, mẹ tỉnh lại đi… mẹ
Tiếng gọi như cào xé tâm người.
-Mẹ, con là Tuyết, mẹ mau tỉnh lại. Con sẽ dẫn mẹ về nhà.
Nhưng mà dù cô gọi bao nhiêu lần, mẹ cô vẫn nằm im bất động, cả người lạnh như băng, tim không còn nhịp đập.
Nhậm Tử Phàm ở phía sau cô đi lên vịn lấy cô, hai vai cô run rẩy, anh có thể cảm nhận được.
-Ca phẫu thuật mẹ cô xảy ra vấn đề nên thất bại. Bà tử vong tại chỗ.
Cô ngẩn người, cả người tê dại.
Phẫu thuật?
Cô ngước mặt nhìn anh dưới màn sương dày.
-Xin lỗi.
Cô nghe được hai từ này do anh nói ra thì liên tục lắc đầu đẩy anh ra bản thân lùi về sau.
-Anh nói không phải anh làm đi, làm ơn hãy nói như vậy đi. Em tin anh, chỉ cần anh nói không phải anh thôi.
Cô nức nở cầu xin anh.
-Xin lỗi, là anh nợ em.
-Sao l