
ạch mọi hoạch động vẫn tiếp tục diễn ra bình thường không gì phải lo lắng hay hoang mang.
Đó là giọng nói lãnh đạm dùng để ổn định ” lòng dân” của Dương Khải Uy dù rằng công việc ông đã đưa cho hai đứa con trai tiếp quản nhưng về phương diện này ông vẫn là người nắm quyền hành trong tay.
Lời nói của ông vẫn chưa là liều thuốc tốt đối với căn bệnh mang nhãn Phương Đông trong lòng các cổ đông lớn nhỏ. Sắc mặt mọi người vẫn chưa khởi sắc là bao, chân mài nheo nheo có chút giãn nhẹ nhưng chỉ dừng ở mức lo lắng chứ chưa khá hơn. Họ vẫn giữ bộ mặt ấy cùng bước ra khỏi phòng họp, Dương Khải Uy giao lại mọi việc cho hai người con của mình rồi cũng cất bước….
Lúc Dương Thạc quay lại phòng làm việc trời cũng trở sang trưa, ánh nắng có chút gay gắt chiếu không qua khỏi lớp rèm nhưng sao lòng anh lại chợt lan tỏa sự gay gắt của ánh nắng kia!?
Nhìn từng sấp tài liệu dày chất bên trái, thị trường cổ phiếu lên xuống ngay màn hình ti vi bên phải thì bất giác anh day day thái dương. Phải! Ba anh nói không sai Phương Long cũng là một tập đoàn như những tập đoàn khác chỉ có điều khi quay lại tạo nên một làn sóng không nhỏ nên giá cổ phiếu có chút không lạc quan, ngoài ra mọi việc vẫn vậy.
Reng Reng
– Tôi nghe!
– Thưa giám đốc có cô gái tên Kì Băng muốn vào gặp anh???
– Cho cô ấy vào
Cạch!
Hôm nay Kì Băng mặc chiếc đầm maxi màu trắng, chân váy dài không qua đầu gối có họa tiết những chú bướm. Chiếc đầm hai dây nhưng không làm hở vai cô vì cô khoác thêm chiếc áo màu xanh biển đậm không cài nút, chí ít chỉ thấy được phần cổ trắng noãn vẫn vươn vài vết đỏ mờ của ” cuộc chiến” hôm qua. Chân mang đôi giày búp bê cùng màu chiếc áo len rất đơn giản không nơ hay cườm( hạt cườm).
Tóc cô vẫn xõa dài ngang lưng, vốn cô không có tóc mái nên khi xõa tóc phía trước cũng rũ dài xuống nên cô kẹp tóc sang hai bên trông rất dịu dàng. Kì Băng hôm nay đã thay đổi một cách bất ngờ hoàn toàn đối lập với Kì Băng thường ngày.
Cô nở nụ cười rất tươi với anh, cô thong thả ngồi xuống sofa, ánh mắt và nụ cười dịu dàng vẫn dõi về phía anh, cô vỗ vỗ chổ trống bên cạnh ra hiệu cho anh.
Dương Thạc cũng nở một nụ cười với cô rồi theo như động tác của cô mà tiến lại ngồi gần cô, hôm nay trong cô rất giống một cô nhóc 17,18t gì đó chứ không giống số tuổi hiện tại cô đang mang. Trông cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng nhưng có lẽ yêu cô từ dáng vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ trước kia nên anh có chút cả thấy lạ.
– Công ty này ngoài anh và Dương Phong thì rõ ràng không có ai sánh với sắc đẹp cũng như tài năng của hai anh em anh. Xin hỏi tiểu thư hôm nay đến đây gạ gẫm chàng nào đây?
– Xem kìa ai lại nói mà không biết ngượng như anh chứ? Em muốn cùng anh ăn trưa em vừa mới dậy thôi cũng chưa ăn gì.
– Thế em muốn đi đâu ăn? Ăn gì nào?
– Em không cần biết đi đâu, ăn gì? Chỉ cần anh đi với em là tốt rồi.
Anh nhéo lấy cái mũi xinh xinh của cô rồi đến bàn làm việc lấy điện thoại và chìa khóa xe ra ngoài. Trước khi đi anh không quên dặn dò thư kí nếu có người hỏi cặp thì cứ xếp lịch đừng gọi anh. Lúc thấy anh nắm nay Kì Băng đi khuất Naly thư kí của anh mới chớp chớp ánh mắt qua cặp kính cận mà thầm ngưỡng mộ không dứt. Trai tài gái sắc thế kia trông khi cô chã một bóng đi theo.
Chiếu Audi màu trắng lướt dần qua từ con đường, anh vẫn chú tâm giữ lấy an toàn trong tầm tay đôi lúc lại khẽ liếc nhìn người con gái đang đọc tạp chí kế bên. Mỗi lần như thế cô đều mỉm cười với anh có lúc lại chốm tới hôn nhẹ lên má anh một cái.
Xe vẫn lăn bánh đến khi Dương Thạc phanh xe trước một nhà hàng không lớn, nhà hàng có vẻ yên tỉnh, cách bày trí rất hiện đại có vài chi tiết pha lẫn chút cổ điển.
CHƯƠNG 27
Phục vụ đã đưa thức ăn lên từ lúc nào, bàn chốc đã đầy thức ăn. Trông dáng vẻ Dương Thạc ăn uống lúc nào cũng ra dáng thế đấy! ( dáng thiếu gia ạ ^^). Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt chiếc cà vạt màu đen trông rất men a!
Kì Băng vẫn chưa động vào món nào trừ ly nước hoa quả đã vơi một nửa, cô vẫn chăm chú nhìn anh ăn mà lòng cảm thấy có niềm vui bất thường dậy lên.
– Em bảo chưa ăn gì mà, sao chưa chịu ăn đi? Không phải đây toàn là những món em thích thôi sao?
Phải đây đều là những món cô thích nào là cá hồi hấp sốt chanh, cơm chiên hải sản, còn có gà quay Bắc Kinh….Duy chỉ có món Dương Thạc ăn là món cô ghét nhất chính là mì Ý, cô ghét nó vì mỗi lần ăn rất mệt mõi, còn nhớ lúc nhỏ mỗi lần ăn sợi mì chui tọt xuống cổ họng làm cô ho sặc sụa.
– Em ăn đây này!
– Ăn xong có muốn anh chở đi đâu chơi không?
– À! Xem nào…..đi đến cửa hàng áo cưới của Tiểu Mạc nhé? Em rất muốn đến đó
– Sao lại đến cửa hàng áo cưới làm gì?
– Thử áo cưới!
– Muốn gã cho anh đến vậy sao?
– Phải! Muốn chết được anh ăn mau đi
– Được rồi.
Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, Dương Thạc cũng quên đi việc phiền muộn ở công ty. Ăn xong đã quá giờ chuẩn( 12h), Dương Thạc đánh xe đến cửa hàng áo cưới của Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc có rất nhiều cửa tiệm nhưng đặc điểm là không lớn và không khoa trương chủ yếu là tay nghề nên vì vậy cửa hàng của cô lúc nào cũng có người ra kẻ vào.
Chiếc cửa đẩy v