Pair of Vintage Old School Fru
Sát thủ tim anh

Sát thủ tim anh

Tác giả: Vốn là thế

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321594

Bình chọn: 7.5.00/10/159 lượt.

g cô ba anh mang quốc tịch Mỹ nhưng mẹ lại là người Trung Quốc cơ đấy.

– Xem ai đến đây

– Anh! Anh khỏe chứ? Lần này anh sẽ ở đây luôn sao?

– Anh rất khỏe, nếu không có gì thay đổi anh sẽ ở đây

– Hai bác đâu rồi anh?

– Ba mẹ đi du lịch rồi em cũng biết đó có thời gian là đi du lịch, em nhớ lúc mình còn nhỏ không ba mẹ anh còn chở chúng ta đến một cánh đồng hoa oải hương nữa

– Sao em quên được những ngày tháng tuyệt vời đó chứ?

– Nói về em đi nghe nói em làm vệ sĩ cho con trai nhà họ Dương a ?

– Đừng nhắc nữa anh, anh biết không nói là vệ sĩ thế mà làm người hầu cho hắn cơ chứ

– Nhưng đó cũng là nhiệm vụ của em

– Tại sao tổ chức lại đưa em vào nhà họ Dương a ?

– Tại lúc đó em là người được đào tạo bài bản và khắc khe nhất với lại lúc đó tụi anh cũng đang làm nhiệm vụ nên em phải đi thôi

– Ài.

Hai người họ nói chuyện một lúc lâu, Kì Băng chợt nhớ ra sáng na tên Dương Thạc có cuộc họp hộp đồng lúc 10h, thôi rồi 9h30 phút, tay lái của cô không tồi chắc còn kịp.

– Xin lỗi em có việc gấp khi khác em sẽ đến chơi. Bye anh

– Nè từ từ thôi

Kì Băng sử dụng ta lái ” có nghề” của mình chạy gấp về biệt thự, tiếng động cơ vang trên đường như con sói đen dũng mãnh cố chạy nhanh tóm lấ con mồi. Xe chạy khuôn viên biệt thự là lúc 9h45 phút, Dương Thạc mang bộ mặt hình sự nhìn Kì Băng chạy ngang qua mặt hắn, cô vào trong gara chui vào chiếc Audi chạy đến trước mặt Dương Thạc.

Dương Thạc leo lên xe mang theo luồng âm khí nặng nề vào trong, suốt từ nhà đến công ty hắn chẳng nói năng gì. Lần này là chọc giận hắn thật rồi, mặc dù hắn có hơi lăng nhăng nhưng đối với công việc chưa bao giờ lôi thôi. Hắn đối với công việc là một lòng kĩ cương và có quy tắc. Dù cô có ghét hắn vì chuyện tối qua đến cở nào thì cũng không nên phạm vào đại kị này.

– Cô chạy xe vào kia và lên phòng của tôi đợi ở đó.

– Tôi biết rồi

CHƯƠNG 4

Kì Băng ngồi trong phòng làm việc của Dương Thạc cũng hơn nửa giờ, cô chỉ biết ngồi đôi mà không hiểu vì sao không bỏ đi?

Đúng! Cô đã phạm vào quy tắc của hắn nhưng chưa hẳn cô sợ hắn. Nếu vậy cô ngồi đây làm gì?

Phạm vào quy tắc làm việc của Dương Thạc đây là lần đầu tiên bởi chính hắn áp đảo tinh thần cô kia mà! Thế nên thái độ làm việc của cô có chút sơ xuất thì lấy gì sợ nhỉ?

– Chào tổng giám đốc

Âm thanh vang lên ngoài cửa là của thư kí hắn ta, vẻ mặt cô có vẻ nghiêm túc nhìn về phía cửa phòng đang dần mở

Dương Thạc bước vào bàn làm việc không đá động gì đến cô trong khi cô đang chăm chăm nhìn hắn vì chỉ sợ nếu bất cẩn sẽ đi đời với hắn.

Hắn ngồi xuông bàn làm việc, lấy hồ sơ xem xem gì đó vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng như thế….

– Cô lại đây

– Hả?

– Lại đây

Cô vẫn theo bản năng mà đi đến bên cạnh hắn….bỗng hắn siết chặt tay cô kéo thân hình mỏng manh của cô về phía hắn, cô ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc được khoát bên ngoài chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản nhưng không hề che giấu đi được sự mạnh mẻ của một nam nhân trên cơ thể hắn.

Cô úp mặt vào ngực hắn, hơi thở dồn dập với từng mùi hương của bạc hà xông vào mũi cô, cô đẩy hắn ra để đứng dậy nhưng không tài nào ngăn được sức mạnh to lớn hơn cô.

– Tôi đã nói với cô về quy tắc của tôi rồi chứ? À! Chẳng phải cô đã biết từ 4 năm trước rồi sao?

– Tôi đã đưa anh đến đúng giờ rồi còn gì?

– No No…….tôi luôn đến công ty trước 15 phút làm việc, sao cô quên nhanh vậy? Hay bận gặp người tình nên quên…

Tiềng nói của hắn kéo dài cùng sức mạnh đôi bàn tay siết chặt lấy cổ tay cô, cô không cả thấy đau nhưng sao cô lại cảm thấy sợ hãi trước hắn, chừng ấy nă sống ở nhà họ Dương cô vẫn luôn sợ một người là hắn….vì hắn là một con người không lườn trước được. Hắn luôn biết mọi tung tích của cô, hắn là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng biết được hành tung của cô vì cô là một sát thủ nên ít khi bị sơ hở…thế mà

– Tôi đã nói là không cố ý mà!

– Cô có biết không nếu cô cố ý thì tôi đã không nói năng dài dòng với cô rồi…..bởi vì tôi không thể nhịn được khi cô thoát khỏi tay tôi nhanh chóng như vậy….và hơn hết là chính cô luôn là người phá vỡ những quy tắc do tôi đặt ra …..Hừ

Á!….bịch bịch

Hắn hất cô ra, cô bị sức mạnh của hắn áp chế nên văng ra kệ sách, lưng cô tiếp vào những thanh gỗ trên kệ sách, có vài cuốn sách rơi trúng cô và rơi xuống đất.

Cô nhìn hắn và quay ra khỏi phòng, cửa phòng đóng lại Dương Thạc nhếch mép cười.

Quay ra lái xe và chạy thẳng về biệt thự, quản gia Kim hỏi cô có muốn ăn gì không cô cũng chẳng vui lòng trả lời câu nào.

Tâm trạng cô hết sức buồn bực, lấy điện thoại gọi Hàn Nhuận hẹn anh ra một quán bar lúc 6h chiều. Cô buông điện thoại và ngã xuống giường ngủ một giấc sâu.

6h quán Bar Old Town

– Anh à! Sao con người ta luôn kì lạ như thế? Cảm xúc luôn khác thường, không lường trước được

– Kì Kì em có thật là em không vậy? Từ nhỏ em đâu quan tâm tới mọi người xung quanh

– Em không biết dường như ở bên cạnh một người lâu quá sẽ nãy sinh tò mò về người ấy

– Ha ha hôm nay em khác thường lắm nha! Biết yêu rồi a!

– Ế? Nhuận anh nghĩ em sẽ yêu ai ngoài bản thân mình sao?

– Sao biết trước được a!

Hai người ngồi ở