
thế này, cậu cũng nên nghỉ ngơi chứ?
Mạc Duy Dương đang nằm trên giường vừa nghe được tiếng bạn tốt, đôi mắt vốn đã khép lại mở ra, Vũ Lạc Trạch? Vì sao cậu ta lại tới? Tới đón Diệc Tâm Đồng? Trễ như thế chạy tới biệt thự của anh đón một cô gái, sự quan tâm của cậu ta đối với Diệc Tâm Đồng có phải hơi quá hay không?
Không biết vì sao? Nghĩ đến việc cô lao vào lồng ngực một người đàn ông khác, tim của anh có một hồi buồn bực đau nhức.
Hồi lâu cũng không thấy được trả lời của người đàn ông kia, Diệc Tâm Đồng lo lắng nói:
– Vũ Lạc Trạch, rất xin lỗi đã khiến cho phải anh đi một chuyến như vậy, tối nay em không thể về nhà, một mình anh về trước đi!
Vũ Lạc Trạch cũng không tức giận, chỉ cười nhạt nói:
– Được! Về sau nếu không về nhà anh, trực tiếp nhắn tin cho anh nhé! Để anh biết em vẫn an toàn, nếu em xảy ra việc gì không hay, tiểu tử kia nhất định không tha cho anh!
– Được – Diệc Tâm Đồng cam đoan nói.
Tiễn Vũ Lạc Trạch ra ngoài cổng lớn, nhìn anh lên xe, Diệc Tâm Đồng mới yên tâm mà vào nhà.
Vũ Lạc Trạch ngồi vào trong xe không vội vã rời đi, mà đốt một điếu thuốc, mở cửa sổ xe thật to ra, buồn bã hít một hơi khói. Chính anh cũng cảm thấy không thể tin được, anh lại có thể không yên lòng với cô gái Diệc Tâm Đồng kia, hơn nữa còn nữa đêm chạy tới đây tìm người. Có phải anh quá nhạy cảm không, cô gái kia là phụ nữ của Mạc Duy Dương, anh không nên có suy nghĩ điên cuồng.
Nhưng quả thật vẻ đẹp của cô làm anh có chút si mê, mặc dù chỉ gặp qua cô gái này mấy lần, nhưng vẻ đẹp của cô, nhu hòa của cô lại khắc thật sâu trong lòng anh. Nhớ tới đề nghị trước của bạn tốt, anh còn cảm thấy như đang trong mơ, khi anh về nhà, thấy bên ngoài phòng khách đặt một đôi dép của phái nữ, mới hiểu được tất cả không phải là mơ, mà là thật! Cô gái kia thật sự ở trong nhà anh, anh có thời gian một tháng được sớm chiều đối mặt với cô.
CHƯƠNG 16: TẠI SAO KHÔNG ĐI
Diệc Tâm Đồng sợ đánh thức anh, nhỏ nhẹ đẩy cửa phòng ngủ ra, đột nhiên lúc xoay người có một bóng mờ che phủ trên đỉnh đầu cô, dọa cô trợn to mắt: “A!”
Mạc Duy Dương duỗi tay một cái, cả người cô bị đẩy vào trong phòng, cơ thể bị anh cứng rắn đè trên vách tường. Anh nâng cằm cô lên, lạnh giọng hỏi:
– Tại sao không đi?
– Không phải người. . . . . . bị thương sao? – Cô cố hết sức giãy giụa, thật đau! Anh sao vậy?
– Ý của em là. . . . . . nếu như tôi không bị thương, em sẽ đi với cậu ta? – Lực anh dùng để nắm cằm cô dần dần tăng thêm, trong mắt dâng lên thần sắc làm cho người ta phải kinh sợ.
– Đúng, đây không phải là do người muốn sao? Là người bảo em dọn ra . . . . . . – Cô bị đau trả lời. Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
Không ngờ câu trả lời của cô làm anh run lên. Anh từ từ buông cô ra, cơ thể lui về sau một bước, sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh như băng nói:
– Bây giờ em mau đi đi!
– Người sao vậy? Chẳng lẽ người không muốn em ở lại chăm sóc người? Người thật sự chán ghét em như vậy sao? Một giây cũng không muốn nhìn thấy em? – Nước mắt cô không tự chủ chảy ra.
Anh xoay người nhìn đôi mắt đỏ vì khóc của cô, thở dài nói:
– Tôi không có ý này, chẳng qua vết thương không tính là nghiêm trọng, không cần em chăm sóc, em về đi!
– Nhưng em muốn chăm sóc người! Vì em nên người mới bị thương. . . . . . – Cô cắn cánh môi nhỏ, sợ sệt nhìn anh.
Cho dù bị anh ghét bỏ, cô vẫn muốn ở lại, có lẽ không chỉ vì vết thương của anh, mà là. . . . . .
Anh đi tới phía cô, tay khẽ chống lên vách tường sau lưng cô, cố định cô gái nhỏ nhắn dưới cơ thể, một tay ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp:
– Em sẽ hối hận khi ở lại!
Anh có dụng ý khác đặt cơ thể cô ngay trong ngực anh, cảm nhận mềm mại của cô, đường cong hấp dẫn dán chặt trong ngực, anh cúi đầu dán sát môi đỏ mọng của cô. Không có cô gái nào có thể thuần khiết nhìn một người đàn ông giống như cô.
Anh giống một con ngựa hoang mất cương, giữ chặt bả vai của cô, nồng nhiệt hôn môi cô. Môi cô mềm mà ngọt, anh như muốn không đủ, vừa gặm vừa cắn, cho đến khi cô gái nhỏ trong ngực rên rỉ một tiếng.
Hai tay cô chống ngực anh, đề phòng anh tiến thêm một bước, nhưng anh không chịu buông tha cô, đôi tay cách một tầng chất liệu vải thật mỏng, không ngừng cọ xát sau lưng cô, mà một vật cứng giữa hai chân đột nhiên xâm nhập, rất không thoải mái chống giữa hai chân cô, cô sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Vì Mạc Duy Dương luôn luôn bảo vệ cô rất tốt, nên cô chưa bao giờ tiếp xúc với với những người con trai khác. Anh đụng chạm khiến mặt cô hồng tim đập loạn. Giữa chuyện tình dục nam nữ, cô vẫn hiểu một chút, cho nên giờ phút này thứ chống giữa đùi cô, đương nhiên cô biết đó là cái gì?
Cô bị dọa đến toàn thân run run một hồi, nhẹ giọng như mê nói:
– Không nên như vậy. . . . .
Cô sợ hãi chống lại vuốt ve và tiếp xúc của anh. Đối với cô mà nói, Mạc Duy Dương là một người đàn ông thành thục lại thông thạo kỹ thuật, còn chuyện tình dục đối với cô lại như tờ giấy trắng, nên khi anh vuốt ve, cô dần dần có cảm giác.
Cô không gạt bỏ vuốt ve của anh, nhưng nghĩ t