XtGem Forum catalog
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325823

Bình chọn: 8.5.00/10/582 lượt.

không cần này của anh làm cho trong lòng cô bỗng dưng đau xót.

Mạc Duy Dương buông cô ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô đốt thêm một điếu thuốc.

CHƯƠNG 103: NGHE CHO KỸ ANH THÍCH EM

Lòng cô chua xót chau mũi một cái, câu không cần này của anh làm cho trong lòng cô bỗng dưng đau xót.

Mạc Duy Dương buông cô ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô đốt thêm một điếu thuốc.

Diệc Tâm Đồng chú ý tới điện thoại của anh vang lên, anh chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không có ý muốn nghe. Cô thấy trên màn hình hiển thị tên ‘Mộ Dung Tuyết’.

Điện thoại di động vang lên nhiều lần, Mộ Dung Tuyết cũng đoán chừng được anh sẽ không nhận, cuối cùng điện thoại vang mệt mỏi, rốt cuộc ngưng.

Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại thầm nói:

– Sao lại không nhận điện thoại của mình? Đi đâu?

Cô đưa tay vẫy thư ký của anh hỏi;

– Tổng giám đốc đu đâu rồi hả?

Thư ký chi ấp úng nói:

– Tổng giám đốc không có dặn dò, không rõ ràng lắm!

Mộ Dung Tuyết nheo mắt nhìn anh ta;

– Anh là thư ký của anh ấy, lại không biết anh ấy đi đâu? Anh đang giấu giếm tôi cái gì?

– Tổng giám đốc chỉ bảo tôi hủy bỏ lịch trình làm việc hôm nay, những thứ khác tôi hoàn toàn không biết! – Thư ký oan uổng kêu lên.

Tim thắt lại. “Hủy bỏ lịch trình?” Mộ Dung Tuyết phất phất tay với anh ta, đại khái cũng biết anh đi đâu. . . . . .

******

Mạc Duy Dương để điếu thuốc cuối cùng trên mặt đất, đứng dậy nhìn về phía cô nói:

– Đi thôi!

Diệc Tâm Đồng không hiểu ngẩng đầu nhìn anh:

– Đi đâu?

– Chẳng lẽ em không thấy đói? – Anh nhíu mày nhìn cô.

Cô lúng túng đứng lên, trên mặt có mê muội:

– Mạc thiếu gia, anh không phải đi làm sao?

– Anh cho mình nghỉ không được sao? – Anh xoay người đi tới xe ở ven đường, Diệc Tâm Đồng mím mím môi, đuổi theo.

– Mạc thiếu gia! Anh về đi làm đi! Hôm nay rất cảm ơn anh đã dẫn tôi tới đây, còn nữa cảm ơn anh đã lập bia giúp ba tôi! – Tay của cô chỉ chỉ về hướng ngôi mộ.

Anh giữ chặt cổ cô, kéo cô đến trước mặt, vẻ mặt có pần u ám nhìn chằm chằm vào cô:

– Anh làm những thứ này không phải vì muốn lấy được cảm kích của em, em hiểu chưa? Sau này không được nói hai chữ cảm ơn nữa, anh không thích nghe! – Anh buông lỏng ra cô, sải bước đi về phía trước.

Diệc Tâm Đồng theo dõi bóng lưng của anh, lâm vào một hồi mê man, vậy anh làm những thứ này là vì cái gì? Cô cũng không dám hy vọng xa vời rằng anh vì thích cô mới nguyện ý vì cô làm những thứ này, lắc đầu một cái, cô cảm thấy mình tự nghĩ quá nhiều.

Xe dừng hẳn trước một siêu thị, hai tay anh gõ tay lái, nhìn cô kêu lên:

– Xuống xe!

– Anh muốn mua đồ?

– Uh! – Anh đẩy cửa ra xuống xe, Diệc Tâm Đồng tò mò đi theo xuống xe, sau đó hai người vào siêu thị.

Anh đang lấy ra một cái xe đẩy bằng tay ở cửa siêu thị. Vào bên trong, Diệc Tâm Đồng cau mày đi theo phía sau anh, chỉ thấy lấy xuống trên một cái giá chân giò hun khói còn có thịt bò hộp, quay đầu lại nhìn cô hỏi:

– Em muốn thịt gà hay thịt heo?

– Mạc thiếu gia. . . . . . anh. . . . . .

– Thôi, đều mua. . . . . . – Anh trực tiếp coi thường câu trả lời của cô, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.

Cô buồn bực dậm chân, anh đang làm cái gì vậy? Không đi làm, chạy tới siêu thị mua thức ăn?

Mạc Duy Dương cầm một cái chảo, nghiêm túc nhìn qua nhìn lại, xoay người gõ một cái lên đầu cô, nhếch môi cười nói:

– Hàng thật giá thật! – Mắt Diệc Tâm Đồng trợn trắng.

Nào có ai thử nồi bằng gõ lên đầu người khác, thật là một Mạc thiếu gia ngu ngốc!

Anh khom lưng đứng trước một hàng đồ ăn, cầm hai cái chén, đặt trong ngực sờ qua sờ lại, cảm nhận cũng không tệ lắm! Tiếp bỏ vào trong xe đẩy.

Diệc Tâm Đồng lo lắng anh mua toàn bộ đồ trong siêu thị, vội lên tiếng nói:

– Mạc thiếu gia, anh muốn chuyển nhà sao? Mua nhiều đồ như vậy?

– Quá nhiều sao? – Anh nhíu mày.

Thế này còn không nhiều sao? Khóe miệng Diệc Tâm Đồng giật giật.

Mạc Duy Dương xách ra hai bao đồ lớn, mà trong tay cô chỉ cầm hai gói mì ăn liền. Cô dự định về nhà nấu mì ăn liền. . . . . . Anh bước đi rồi đột nhiên quay trở lại, cầm lấy hai gói mì ăn liền trên tay cô ném vào quầy thu tiền, kéo tay cô bỏ đi.

– Mạc thiếu gia, mì ăn liền của tôi. . . . . . tôi đã trả tiền rồi! – Cô cố gắng tránh khỏi tay của anh, đi nhặt mì ăn liền bị ném ở một bên.

Lại bị anh một tay kéo trở lại:

– Đồ ăn không tốt cho sức khỏe, ăn ít!

Cô bị nửa đẩy nửa kéo ra khỏi siêu thị.

– Mạc thiếu gia, xách theo nhiều đồ như vậy thì nhanh về nhà đi! – Cô vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh đi mau.

Anh đến gần cô, trêu chọc nói:

– Ai nói anh muốn về?

– Khôn phải anh về? Anh mua nhiều đồ như vậy muốn đưa đi đâu? – Cô tò mò trợn to mắt.

– Đi đến nhà của em, mở cửa cho anh! – Anh cọ xát cô.

Rốt cục cô hiểu dụng ý khi anh mua nhiều đồ thế. Anh đi tới cửa, bần thân có nên mở cửa cho anh không, như vậy tốt sao?

– Sao lại không mở cửa? – Anh nhìn cô hỏi.

– Mạc thiếu gia, xin anh đừng như vậy được không? Chúng ta. . . . . . – Tay của anh đột nhiên vắt ngang qua, bụm miệng cô lại – Đồng Đồng, nghe cho kỹ, anh. . . . . . muốn ở cùng với em! Mở cửa đi!

Anh bu