
ấn tú Mạc Duy Dương bị đánh trúng một quyền hung bạo.
Thình lình xảy ra biến hóa khiến mọi người đều ngơ ngẩn. Phi Ưng cực kỳ tức giận kéo Diệc Tâm Đồng ra, sau đó che chở cô ở phía sau, lo lắng nhìn cô hỏi:
– Đồng Đồng, em không sao chứ? Tên súc sinh này, tại sao có thể đối xử với em như thế?
Diệc Tâm Đồng hồi lâu mới lấy lại tinh thần, không hiểu nhìn Phi Ưng:
– Sao anh có thể tùy tiện đánh người?
– Anh ta ức hiếp em, anh đều đã thấy hết, Mạc Duy Dương! Thức thời thì cút cho tôi! – Phi Ưng chỉ vào Mạc Duy Dương ra lệnh.
Mạc Duy Dương phun một ngụm máu xuống đất, đưa tay nắm cổ áo của Phi Ưng, hung hăng đấm một quyền vào mặt anh ta, lạnh lùng nói:
– Đây là chuyện của tôi và cô ấy, còn chưa tới phiên anh nhúng tay vào, người nên cút là anh!
Anh đẩy Phi Ưng ra, nắm tay Diệc Tâm Đồng kéo cô vào trong phòng, sau đó sập cửa ngay trước mặt Phi Ưng. Phi Ưng khẽ nguyền rủa một tiếng, đi tới cửa dùng sức đập:
– Mạc Duy Dương, anh muốn làm gì? Mở cửa cho tôi! Mở cửa!
Diệc Tâm Đồng bị ném trên ghế sofa, trong mắt có ý sợ hãi đối với Mạc Duy Dương. Mạc Duy Dương ngã ngồi trên ghế sofa, đưa tay xoa nhẹ mặt bị thương, trong lòng vô cùng ngột ngạt.
Tiếng đập ngoài cửa không hề ngừng, mà không khí trong phòng cũng lạnh lẽo, ngưng đọng đến mức thấp nhất. Diệc Tâm Đồng thật sự lo lắng cửa sẽ bị Phi Ưng đập nát, đứng dậy muốn mở cửa cho Phi Ưng, lại bị anh phát hiện ra ý đồ.
– Không được mở cửa cho anh ta! – Tay anh kéo tay cô lại, kéo cô đến trước mặt mình – Không được để ý tới anh ta! – Tay anh giữ cằm của cô, lên tiếng ra lệnh – Không được phép đi!
Cô yếu ớt nói:
– Nhưng. . . . . .
– Anh có lời muốn nói với em! – Anh đột nhiên hạ thấp giọng nói, buông cô ra, mím khóe môi.
Diệc Tâm Đồng len lén nhìn anh một cái, mặt của anh bị thương rồi, chẳng lẽ anh không biết sao?
– Anh bị thương!
– Tại sao lúc trước không nói tiếng nào bỏ đi? Tại sao? – Ánh mắt của anh chớp một cái cũng không, trong nháy mắt nhìn cô, sau đó tự bào chữa – Anh biết rõ em hận anh hại chết ba anh, nhưng. . . . . .
– Tôi đã sớm quên chuyện quá khứ, cũng xin anh không nên nhắc lại! – Trong lòng cô có chút khó chịu quay đầu.
Anh nắm lấy tay cô:
– Đồng Đồng, muốn gặp ba em không?
Cô trợn to mắt, không hiểu nhìn anh:
– Lời này của anh có ý gì? Anh tìm được ba tôi rồi sao?
Cô kích động nhảy lên.
– Anh dẫn em đi gặp ông ấy. . . . . .
*******
Diệc Tâm Đồng nhìn một tấm bia mộ trước mắt, trong phút chốc hai chân mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất, đầu cuối xuống mặt đất, khóc lớn tiếng nói:
– Ba, con tới trễ, thật xin lỗi. . . . . . bây giờ con mới đến thăm ba, thật xin lỗi!
Mạc Duy Dương đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô từ dưới đất đứng lên:
– Đồng Đồng!
– Là con bất hiếu, thật xin lỗi ba! – Cô ghé vào trong lòng anh, khóc rất dữ dội. Anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô, khuyên nhủ – Không phải lỗi của em!
Hai tay Diệc Tâm Đồng ôm cổ của anh, mặt dính vào ngực anh, nước mắt dính ướt áo sơ mi anh, để lại một vết bẩn màu đen.
Anh đưa tay vỗ lưng cô, để cô trút hết cảm xúc trong lòng ở trong ngực anh.
Mạc Duy Dương ngồi một đầu gối trên bờ cát, mà đầu của cô gối lên chân của anh, hai tay chồng lên nhau ở ngực, ngửa đầu nhìn lên mây trên trời. Trong tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khỏi từ miệng, nhìn lên bầu trờ với cô. Một con sóng mạnh đánh tới, ướt đẫm ống quần của anh và giầy của cô.
Ai cũng không nói gì, cũng không ai nỡ lòng phá vỡ lúc an tĩnh tốt đẹp này đây.
Ngón tay cầm điếu thuốc của anh lướt qua sống mũi của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá quấn quanh hàm răng cô, cô khó khăn nuốt một hơi. Tất cả trong miệng đều là hơi thở của anh, cô nheo nheo mắt. Ánh sáng mặt trời chói chang trên đỉnh làm mắt cô sắp mở không ra rồi. Bình tĩnh như nước hồ thu bị khuấy lên thành một cái hồ ái tình.
Ngón tay của anh tỉ mỉ mô phỏng cái mũi của cô, môi không chút kiêng kỵ hôn lên môi cô.
Anh làm cho cô ngồi dậy, tay từ sau ôm lấy toàn bộ eo cô, đầu đặt trên vai cô, hôn qua cổ cô. Ngón tay kéo áo sau lưng cô, in xuống nụ hôn nóng bỏng trên vai cô. Cô đưa tay che miệng anh, lắc đầu một cái.
– Mạc thiếu gia, không được. . . . . .
Hai con ngươi trong mắt anh nhiễm tình dục, trực tiếp hôn lên miệng cô, ngón tay trượt dọc một đường, nắm lấy bắp đùi của cô chống trên phần dưới của mình.
– Đồng Đồng, anh muốn em! Làm sao đây? Anh không dừng lại được. . . . . .
Lời của anh là cơ thể cô cứng đờ, cau mày nhìn anh:
– Chẳng lẽ anh ngay trước mặt ba tôi, ở chỗ này làm sao? Mạc Duy Dương rốt cuộc anh xem tôi là cái gì? Công cụ để anh tiết dục?
Sắc mặt anh trong nháy mắt tái nhợt, quay đầu lại liếc nhìn bia mộ cách bọn họ không xa, cắn môi cô nói:
– Thật xin lỗi, anh quá nóng vội rồi!
Cô nhìn anh, sau đó ngồi thẳng người bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, gẩy lại đầu tóc rối bời, cúi đầu, trong mắt có bi thương:
– Mạc thiếu gia, chớ quên anh còn có vợ, cô ấy luôn chờ anh.
Mạc Duy Dương từ sau ôm cơ thể cô, thở dài nói:
– Thật xin lỗi, anh không cần!
Lòng cô chua xót chau mũi một cái, câu