Disneyland 1972 Love the old s
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325873

Bình chọn: 7.5.00/10/587 lượt.

hân gì. – Bà xoay người về phía Vũ Lạc Trạch kêu lên – Vũ nhi tới đây, mau gặp chú Lý và gì Vương đi!

Trong tay Vũ Lạc Trạch bưng ly rượu đi tới đối diện đôi vợ chồng, lễ phép nói:

– Chú Lý, dì Vương!

– Ơ, Uyển Uyển đây là con trai cậu sao! Dáng vẻ thật tuấn tú lịch sự, có bạn gái chưa? Con gái của tôi chính là. . . . . . – Phu nhân Vương lại bắt đầu ở đây tâng bốc con gái của bà rồi, Đỗ Uyển Uyển vừa nghe khóe miệng bắt đầu co quắp.

Con gái phu nhân Vương bà cũng đã gặp qua mấy lần, trước hết không nói diện mạo, chỉ sắc mặt ương ngạnh của cô ta đã khiến người ta không dám khen tặng, hơn nữa cô bé đó còn hơi lùn, con trai bà nói thế nào cũng 1m8 trở lên, mà con gái phu nhân Vương ước chừng chỉ có một mét rưỡi. Tóm lại bà không quá thích con gái phu nhân Vương.

– Phu nhân Vương, tôi thấy hôm nay vui mừng như thế, những chuyện khác có phải nên gác lại trước, hi vọng mọi người chơi vui vẻ. Tôi thấy được vài người quen, tôi dẫn con trai qua đó chào hỏi một tiếng trước, mọi người tự nhiên là tốt rồi! – Đỗ Uyển Uyển vội vàng tìm lý do, kéo con trai rời đi, tránh cho phu nhân Vương nhân cơ hội làm mai mối giúp con trai của bà.

Diệc Tâm Đồng không thích tình huống này, cho nên cô chỉ đứng trên lầu, nhìn khách mời và người nhà họ Vũ bận rộn dưới lầu. Theo lý cô cũng là người nhà họ Vũ, lúc này nên đi xuống chào hỏi khách mới phải, nhưng dưới lầu một người cô cũng không biết, đi xuống sẽ chỉ làm người khác tò mò cô là ai?

Bữa tiệc sắp bắt đầu, cũng không thiếu xe nổi tiếng dừng lại ngoài cổng biệt thự. Mà lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên dừng bên ngoài biệt thự, hai bên cửa xe đồng thời mở ra, ký giả vừa nhìn thấy Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết từ trên xe bước xuống, ùn ùn kéo nhau xông tới.

Máy chụp hình ấn lách cách theo không ngừng, Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết ở trong đám người có vẻ như hạc đứng giữa bầy gà, nhẹ nhàng đẩy ký giả ra vào bên trong biệt thự.

Vũ Lạc Trạch cũng nhìn thấy Mạc Duy Dương, nhấc hai ly rượu lên đi tới trước mặt của anh và Mộ Dung Tuyết, đưa ly rượu cho hai người bọn họ cười nói:

– Cảm tạ hai vị đã đến!

Mạc Duy Dương nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm rượu vang, tầm mắt nhìn lên lầu, vừa lúc thấy Diệc Tâm Đồng đứng trên lầu. Khuôn mặt vỗn không có biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ, rượu ngậm trong miệng thiếu chút nữa phun ra.

– Hai vị tự nhiên, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu! Tôi phải lên đài chủ trì! – Vũ Lạc Trạch vỗ bờ vai của anh, sau đó đi lên sân khấu.

Tầm mắt Mạc Duy Dương vẫn nhìn bóng dáng trên lầu, mà Diệc Tâm Đồng dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, xoay người đúng lúc đối diện đôi mắt quen thuộc kia. Bốn mắt nhìn nhau, tim đập nhanh, nhớ nhung vô hạn làm cho hốc mắt hai người đều hơi ướt át, ly rượu Mạc Duy Dương giữ trên tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Cô đang cách chỗ anh không xa, chỉ cần bước tới trước mấy bước là anh có thể ở khoảng cách nhìn thấy mặt cô, nhưng đột nhiên cô lại xoay người biến mất trước mắt anh, chỉ để lại một bóng lưng mờ nhạt đối diện anh. Chân anh dịch chuyển về phía trước, trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, khó chịu dị thường. Anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang, ngón tay lau chất lỏng rượu ngoài miệng.

Mộ Dung Tuyết uống một hớp rượu đỏ, ngẩng đầu nhìn anh hỏi:

– Dương, nghe nói lát còn có người muốn đánh đàn góp vui.

Mạc Duy Dương không hề nghe lọt lời của cô…, trong đầu đều bị khuôn mặt của cô chiếm cứ, gạt bỏ đám người đi lên lầu.

Mộ Dung Tuyết tò mò kêu lên:

– Dương, anh đi đâu vậy?

Mộ Dung Tuyết đuổi theo, giữ chặt một cánh tay của Mạc Duy Dương, hỏi:

– Dương, anh đi lên lầu làm gì? Bữa tiệc sắp bắt đầu, khách đều nhìn chúng ta ….!

Mạc Duy Dương vì lời nói của cô trong phút chốc tỉnh táo lại, kéo cánh tay của mình lại, đi xuống lầu.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy rõ ràng lòng anh không yên, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Diệc Tâm Đồng trốn về trong phòng của mình, bây giờ cô sợ nhất là thấy anh. Vừa rồi chỉ nhìn liếc qua một chút cũng đã khiến cho lòng cô vẫn còn sợ hãi. Cô vỗ vỗ lồng ngực hoảng hốt, nghe thấy tiếng nhạc dưới lầu đột nhiên dừng lại, âm thanh từ mic ở dưới lầu truyền đến.

– Cảm ơn các vị trong lúc bận rỗn vẫn đến đây tham gia tiệc sinh nhật của tôi. . . . . . – Đây là lời cảm ơn của Vũ Lạc Trạch, tiếp theo Vũ Lạc Trạch còn nói rất nhiều, nhưng một chữ cô nghe cũng không vào.

Tầm mắt Vũ Lạc Trạch nhìn vào khắp đám người, đang tìm bóng dáng của Diệc Tâm Đồng, sao không thấy cô. Anh vội nặn ra một nụ cười với khách mời phía dưới nói:

– Tiếp theo cho mời em gái Đồng Đồng của tôi vì mọi người mang đến một khúc dương cầm, hi vọng mọi người sẽ thích!

Đặt micro vào vị trí, Vũ Lạc Trạch đi xuống võ đài, tiện tay bắt lấy một người làm hỏi:

– Tiểu thư ở đâu?

– Hình như ở trên lầu!

Vũ Lạc Trạch vội đi lên lầu, tới cửa phòng của cô gõ cửa.

– Đồng Đồng, nên xuống lầu, đã đến lúc dâng tặng quà của em rồi!

Cửa được mở ra, cô mở miệng kêu lên:

– Anh. . . . . . em. . . . . .

– Sao vậy? Không thoải mái?

– Không có, đi thôi! – Cô biết trốn tránh không phải biện pháp.